Thật sự thì việc ở chỗ mới có vẻ khá nhiều nhưng hiện tại thì tôi thấy nhàn quá đến phát chán. Tôi thèm [mà có lẽ là tôi nhớ] cái cảm giác bận rộn. Cái cảm giác mà miệt mài ngồi research, code để hoàn thành task của mình, để khi ngẩn đầu lên hoặc có ai đó gọi thì tôi mới giật mình: "Oái, đến giờ cơm trưa rồi à?!" hay "Ơ, hết giờ rồi, nhanh nhỉ!" Nó cũng là cái cảm giác ngồi code đến khuya, quên hết mọi sự trên đời, để rồi đến lúc mệt quá thì nằm lăn ra ngủ thật ngon. Tôi muốn có lại cái cuộc sống đó, nó sẽ giữ đầu óc tôi luôn bận rộn, để tôi ko phải nghĩ nhiều về những điều khác, mà đa phần là những điều làm tôi buồn phiền và làm tôi chán ngán cái cuộc đời này.
Sáng nay tự dưng nổi hứng đi cầu Bình Triệu để rồi gặp kẹt xe. Vụ kẹt xe trên đường Kha Vạn Cân làm tôi phải chạy đường trong, nhưng vẫn ko thoát khỏi việc kẹt xe vì người ta đi đường đó cũng đông quá. Thoát khỏi cái đám kẹt xe đó thì tôi lại tiếp tục bị kẹt ở cầu Đinh Bộ Lĩnh. Tôi rẽ vào "con đường ấy" và tiếp tục gặp kẹt xe trong này. Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những rắc rối đó và đến công ty... trễ 30 phút. Bắt đầu một ngày bằng cái vụ kẹt xe là ko tốt tí nào.
Tôi nói ko tốt vì cũng có lý do. Trưa nay, lúc đi ăn cơm trưa, tôi phát hiện mình mất chìa khóa xe. Ăn cơm xong, tôi lật đật chạy ra bãi xe cách công ty khá xa nhưng ko thấy chìa khóa trên xe. Tôi nghĩ chắc mình bỏ chìa khóa vào balo nên quay lại công ty kiếm. Cũng ko có. Tôi quyết định quay lại bãi xe và may mắn thật, tôi thấy ng giữ xe đang cầm chìa khóa của tôi. Cuối cùng tôi cũng tìm lại được chìa khóa xe nhưng trả giá bằng một giấc ngủ trưa. Thôi thì cái giá đó cũng quá hời.
Ngồi online từ tối đến giờ, nhìn cái list chat đông đảo nhưng chẳng có ai nhảy vào chat với tôi như khi xưa. Ngay cả người tôi tin tưởng nhất cũng xem như tôi ko tồn tại, tôi nghĩ thế. Có lẽ tôi đã thay đổi quá nhiều đến nỗi chẳng còn gây cảm giác thú vị với người khác. Có lẽ tôi đã quá nhu nhược và đánh mất cái cá tính yêu thích của mình. Tôi đã bị gạt sang một bên trên những con đường của người khác, nơi mà tôi từng có một vị trí [dù ko quan trọng lắm] ở đó. Thôi thì, tôi sẽ cố tìm lại thói quen nhìn người khác sống, quen với sự một mình, quen với cái background mà tôi từng là bấy lâu nay. Miễn sao, tôi vẫn là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.
Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn...
Sáng nay tự dưng nổi hứng đi cầu Bình Triệu để rồi gặp kẹt xe. Vụ kẹt xe trên đường Kha Vạn Cân làm tôi phải chạy đường trong, nhưng vẫn ko thoát khỏi việc kẹt xe vì người ta đi đường đó cũng đông quá. Thoát khỏi cái đám kẹt xe đó thì tôi lại tiếp tục bị kẹt ở cầu Đinh Bộ Lĩnh. Tôi rẽ vào "con đường ấy" và tiếp tục gặp kẹt xe trong này. Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những rắc rối đó và đến công ty... trễ 30 phút. Bắt đầu một ngày bằng cái vụ kẹt xe là ko tốt tí nào.
Tôi nói ko tốt vì cũng có lý do. Trưa nay, lúc đi ăn cơm trưa, tôi phát hiện mình mất chìa khóa xe. Ăn cơm xong, tôi lật đật chạy ra bãi xe cách công ty khá xa nhưng ko thấy chìa khóa trên xe. Tôi nghĩ chắc mình bỏ chìa khóa vào balo nên quay lại công ty kiếm. Cũng ko có. Tôi quyết định quay lại bãi xe và may mắn thật, tôi thấy ng giữ xe đang cầm chìa khóa của tôi. Cuối cùng tôi cũng tìm lại được chìa khóa xe nhưng trả giá bằng một giấc ngủ trưa. Thôi thì cái giá đó cũng quá hời.
Ngồi online từ tối đến giờ, nhìn cái list chat đông đảo nhưng chẳng có ai nhảy vào chat với tôi như khi xưa. Ngay cả người tôi tin tưởng nhất cũng xem như tôi ko tồn tại, tôi nghĩ thế. Có lẽ tôi đã thay đổi quá nhiều đến nỗi chẳng còn gây cảm giác thú vị với người khác. Có lẽ tôi đã quá nhu nhược và đánh mất cái cá tính yêu thích của mình. Tôi đã bị gạt sang một bên trên những con đường của người khác, nơi mà tôi từng có một vị trí [dù ko quan trọng lắm] ở đó. Thôi thì, tôi sẽ cố tìm lại thói quen nhìn người khác sống, quen với sự một mình, quen với cái background mà tôi từng là bấy lâu nay. Miễn sao, tôi vẫn là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.
Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn...
No comments:
Post a Comment