Nhiều lúc tôi tự hỏi mình viết để làm gì?!
Tôi viết cho bạn, cho em, cho người khác hay cho chính tôi?
Câu hỏi đó ko tồn tại lâu vì tôi đã có câu trả lời. Tôi viết cho chính mình. Tôi viết để mai này tôi đọc lại, những dòng này sẽ giúp tôi nhớ có một thời tôi như thế.
Hôm nay, tự nhiên hứng chí ngồi nói về "cái tôi" cho một cô em đồng nghiệp. Ko biết cô bé có nghĩ là tui bị "bịnh" ko nữa. Mà tui cũng thấy tui hơi bịnh, có lẽ do tui nghe nhạc Trịnh [haha]. Tôi có nói một câu với cô bé: "Một người trải qua nhiều cái tôi thì đến một lúc nào đó anh ta sẽ ko biết mình là ai", chắc chắn rằng tôi sẽ ko bao giờ quên câu nói này của mình.
Tối nay thử ngồi nhắm mắt lại, tự nhiên thấy có cái gì đó khó chịu. Dường như tôi đang chạy trên một tấm vải căng nhưng vô cùng mỏng, và tấm vải đó có thể rách toạc bất cứ lúc nào và tôi sẽ rơi. Hình như có cái gì đó đang phai nhạt dần. Có lẽ tui ko còn đủ can đảm.
Nhiều lúc tôi muốn mình là nhân vật chính trong câu chuyện [nằm mơ] do tôi nghĩ ra. Anh ta bị người khác tấn công và hậu quả là anh ta ko thể nào tỉnh dậy được. Anh ta nằm đó, biết được mọi thứ xung quanh, nghe từng giọng nói, cảm giác từng hành động của người khác. Anh ta muốn nói nhưng giọng nói của anh ta đã rơi vào hư ko. Anh ta muốn nhấc tay nhưng cánh tay có vẻ ko còn là của anh ta nữa. Anh ta chỉ nằm đó, nhớ về những gì đã trải qua, và vẫn nằm đó, mãi mãi nằm đó.
Tôi đã cố gắng suy nghĩ đơn giản hơn nhưng cuộc sống lại quá phức tạp. Có thể nói cuộc sống phức tạp đến vô tận. Tôi sẽ lại cố đơn giản hơn, chỉ để mình cảm thấy dễ chịu hơn và dù cuộc đời này sẽ đưa tôi đi đến đâu, gặp ai, chống chọi khó khăn gì, mất mát những gì thì tôi luôn muốn chắc chắn rằng, đó là sự lựa chọn của tôi.
Một đêm mưa...
Tôi viết cho bạn, cho em, cho người khác hay cho chính tôi?
Câu hỏi đó ko tồn tại lâu vì tôi đã có câu trả lời. Tôi viết cho chính mình. Tôi viết để mai này tôi đọc lại, những dòng này sẽ giúp tôi nhớ có một thời tôi như thế.
Hôm nay, tự nhiên hứng chí ngồi nói về "cái tôi" cho một cô em đồng nghiệp. Ko biết cô bé có nghĩ là tui bị "bịnh" ko nữa. Mà tui cũng thấy tui hơi bịnh, có lẽ do tui nghe nhạc Trịnh [haha]. Tôi có nói một câu với cô bé: "Một người trải qua nhiều cái tôi thì đến một lúc nào đó anh ta sẽ ko biết mình là ai", chắc chắn rằng tôi sẽ ko bao giờ quên câu nói này của mình.
Tối nay thử ngồi nhắm mắt lại, tự nhiên thấy có cái gì đó khó chịu. Dường như tôi đang chạy trên một tấm vải căng nhưng vô cùng mỏng, và tấm vải đó có thể rách toạc bất cứ lúc nào và tôi sẽ rơi. Hình như có cái gì đó đang phai nhạt dần. Có lẽ tui ko còn đủ can đảm.
Nhiều lúc tôi muốn mình là nhân vật chính trong câu chuyện [nằm mơ] do tôi nghĩ ra. Anh ta bị người khác tấn công và hậu quả là anh ta ko thể nào tỉnh dậy được. Anh ta nằm đó, biết được mọi thứ xung quanh, nghe từng giọng nói, cảm giác từng hành động của người khác. Anh ta muốn nói nhưng giọng nói của anh ta đã rơi vào hư ko. Anh ta muốn nhấc tay nhưng cánh tay có vẻ ko còn là của anh ta nữa. Anh ta chỉ nằm đó, nhớ về những gì đã trải qua, và vẫn nằm đó, mãi mãi nằm đó.
Tôi đã cố gắng suy nghĩ đơn giản hơn nhưng cuộc sống lại quá phức tạp. Có thể nói cuộc sống phức tạp đến vô tận. Tôi sẽ lại cố đơn giản hơn, chỉ để mình cảm thấy dễ chịu hơn và dù cuộc đời này sẽ đưa tôi đi đến đâu, gặp ai, chống chọi khó khăn gì, mất mát những gì thì tôi luôn muốn chắc chắn rằng, đó là sự lựa chọn của tôi.
Một đêm mưa...
No comments:
Post a Comment