Tuesday, September 6, 2011

Rồi sẽ quen

Thật sự thì việc ở chỗ mới có vẻ khá nhiều nhưng hiện tại thì tôi thấy nhàn quá đến phát chán. Tôi thèm [mà có lẽ là tôi nhớ] cái cảm giác bận rộn. Cái cảm giác mà miệt mài ngồi research, code để hoàn thành task của mình, để khi ngẩn đầu lên hoặc có ai đó gọi thì tôi mới giật mình: "Oái, đến giờ cơm trưa rồi à?!" hay "Ơ, hết giờ rồi, nhanh nhỉ!" Nó cũng là cái cảm giác ngồi code đến khuya, quên hết mọi sự trên đời, để rồi đến lúc mệt quá thì nằm lăn ra ngủ thật ngon. Tôi muốn có lại cái cuộc sống đó, nó sẽ giữ đầu óc tôi luôn bận rộn, để tôi ko phải nghĩ nhiều về những điều khác, mà đa phần là những điều làm tôi buồn phiền và làm tôi chán ngán cái cuộc đời này.

Sáng nay tự dưng nổi hứng đi cầu Bình Triệu để rồi gặp kẹt xe. Vụ kẹt xe trên đường Kha Vạn Cân làm tôi phải chạy đường trong, nhưng vẫn ko thoát khỏi việc kẹt xe vì người ta đi đường đó cũng đông quá. Thoát khỏi cái đám kẹt xe đó thì tôi lại tiếp tục bị kẹt ở cầu Đinh Bộ Lĩnh. Tôi rẽ vào "con đường ấy" và tiếp tục gặp kẹt xe trong này. Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi những rắc rối đó và đến công ty... trễ 30 phút. Bắt đầu một ngày bằng cái vụ kẹt xe là ko tốt tí nào.

Tôi nói ko tốt vì cũng có lý do. Trưa nay, lúc đi ăn cơm trưa, tôi phát hiện mình mất chìa khóa xe. Ăn cơm xong, tôi lật đật chạy ra bãi xe cách công ty khá xa nhưng ko thấy chìa khóa trên xe. Tôi nghĩ chắc mình bỏ chìa khóa vào balo nên quay lại công ty kiếm. Cũng ko có. Tôi quyết định quay lại bãi xe và may mắn thật, tôi thấy ng giữ xe đang cầm chìa khóa của tôi. Cuối cùng tôi cũng tìm lại được chìa khóa xe nhưng trả giá bằng một giấc ngủ trưa. Thôi thì cái giá đó cũng quá hời.

Ngồi online từ tối đến giờ, nhìn cái list chat đông đảo nhưng chẳng có ai nhảy vào chat với tôi như khi xưa. Ngay cả người tôi tin tưởng nhất cũng xem như tôi ko tồn tại, tôi nghĩ thế. Có lẽ tôi đã thay đổi quá nhiều đến nỗi chẳng còn gây cảm giác thú vị với người khác. Có lẽ tôi đã quá nhu nhược và đánh mất cái cá tính yêu thích của mình. Tôi đã bị gạt sang một bên trên những con đường của người khác, nơi mà tôi từng có một vị trí [dù ko quan trọng lắm] ở đó. Thôi thì, tôi sẽ cố tìm lại thói quen nhìn người khác sống, quen với sự một mình, quen với cái background mà tôi từng là bấy lâu nay. Miễn sao, tôi vẫn là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.

Tôi vẫn đi giữa hoàng hôn...

Monday, September 5, 2011

Chuyện vụn vặt


Nhiều lúc tôi tự hỏi mình viết để làm gì?!
Tôi viết cho bạn, cho em, cho người khác hay cho chính tôi?
Câu hỏi đó ko tồn tại lâu vì tôi đã có câu trả lời. Tôi viết cho chính mình. Tôi viết để mai này tôi đọc lại, những dòng này sẽ giúp tôi nhớ có một thời tôi như thế.

Hôm nay, tự nhiên hứng chí ngồi nói về "cái tôi" cho một cô em đồng nghiệp. Ko biết cô bé có nghĩ là tui bị "bịnh" ko nữa. Mà tui cũng thấy tui hơi bịnh, có lẽ do tui nghe nhạc Trịnh [haha]. Tôi có nói một câu với cô bé: "Một người trải qua nhiều cái tôi thì đến một lúc nào đó anh ta sẽ ko biết mình là ai", chắc chắn rằng tôi sẽ ko bao giờ quên câu nói này của mình.

Tối nay thử ngồi nhắm mắt lại, tự nhiên thấy có cái gì đó khó chịu. Dường như tôi đang chạy trên một tấm vải căng nhưng vô cùng mỏng, và tấm vải đó có thể rách toạc bất cứ lúc nào và tôi sẽ rơi. Hình như có cái gì đó đang phai nhạt dần. Có lẽ tui ko còn đủ can đảm.

Nhiều lúc tôi muốn mình là nhân vật chính trong câu chuyện [nằm mơ] do tôi nghĩ ra. Anh ta bị người khác tấn công và hậu quả là anh ta ko thể nào tỉnh dậy được. Anh ta nằm đó, biết được mọi thứ xung quanh, nghe từng giọng nói, cảm giác từng hành động của người khác. Anh ta muốn nói nhưng giọng nói của anh ta đã rơi vào hư ko. Anh ta muốn nhấc tay nhưng cánh tay có vẻ ko còn là của anh ta nữa. Anh ta chỉ nằm đó, nhớ về những gì đã trải qua, và vẫn nằm đó, mãi mãi nằm đó.

Tôi đã cố gắng suy nghĩ đơn giản hơn nhưng cuộc sống lại quá phức tạp. Có thể nói cuộc sống phức tạp đến vô tận. Tôi sẽ lại cố đơn giản hơn, chỉ để mình cảm thấy dễ chịu hơn và dù cuộc đời này sẽ đưa tôi đi đến đâu, gặp ai, chống chọi khó khăn gì, mất mát những gì thì tôi luôn muốn chắc chắn rằng, đó là sự lựa chọn của tôi.

Một đêm mưa...

Thursday, September 1, 2011

Nếu một ngày kia tôi chợt biến mất...

Gần một năm trôi qua kể từ ngày tôi viết entry "Nếu một ngày kia tui chợt biến mất...", năm nay tôi lại viết một entry như thế nữa để xem có gì xảy ra.

... tôi ko còn réo gọi lũ bạn đi LK nữa vì cái hội đó giờ đã tan rã, nó tan rã một cách thầm lặng ko giống như khi nó bắt đầu vô cùng ồn ào. Mỗi đứa giờ mỗi ngả thật rồi. Tôi chỉ việc biến mất mà ko cần lời chào tạm biệt.

... tôi ko còn đón xe bus số 6 hay 56 nữa vì giờ tôi đã có xe máy và tôi có thể đi tung hoành khắp mọi nơi theo ý muốn.

... tôi cũng ko vào công viên để ngồi uống một ly cafe đá vì tôi có đang gặp một số vấn đề.

... tôi sẽ ko vào Gloria nữa vì đã từ lâu rôi ko còn đặt chân đến đó nữa.

... tôi sẽ ko gọi cho bạn vì tôi ko muốn làm phiền một người bạn tốt như bạn, và ko muốn bạn phải lo lắng cho tôi.

... tôi sẽ nói với mẹ rằng tôi phải đi công tác xa một thời gian.

... tôi sẽ nhắn cho em "Anh sẽ nhớ em nhiều lắm" rồi tắt máy.

Và rồi, tôi biến mất...

Kỷ niệm


Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu tiên tôi đặt chân vào công ty, ngày hôm đó trời nắng đẹp. Nắng rọi xuyên qua cửa sổ làm cho công ty trông có vẻ vui tươi hơn. Đó là sự khởi đầu mới của tôi sau những ngày tháng ảm đạm, và khi đó, tôi ko biết điều gì sẽ xảy ra với mình vào những ngày tháng làm việc tại đó.

Gần 1 năm sau, công ty đã chuyển văn phòng. Văn phòng mới to hơn, đẹp hơn, đông người hơn nhưng tôi vẫn thích cái văn phòng cũ với cái bề bộn, lộn xộn nhưng đầy những con người tôi quen biết. Hôm rồi tôi đi xem "Smurf", tôi nhớ có đoạn mấy con xì trum nói với cái anh chàng nọ rằng đổi nhà to hơn thì khoảng cách giữa hai người sẽ lớn hơn. Ở cái văn phòng mới này tôi cũng cảm thấy thế, đã có nhiều thứ thay đổi...

Tôi ko còn đi một vòng xa để đưa T sách hay ổ cứng
Tôi ko còn nói "Ohayou gozaimasu" lúc sáng và "Osaki ni sitsurei shimasu" vào lúc về
Tôi ko còn đi lấy nước để từ vị trí đó, tôi mới nhìn thấy em
Tôi ko còn những phút xem film vào giờ nghỉ trưa
Tôi ko còn cảm giác ngồi nói chuyện với 2 đồng sự kế bên
...

Tôi nghĩ ngày mình chia tay công ty này sẽ diễn ra một cách bình thường như mọi ngày, như cái cách mà tôi cố gắng bình thường hóa mọi thứ xung quanh. Đã từ lâu tôi ko còn nghĩ mình là người đặc biệt như cái bản chất vốn phải có của mình.

Thái độ tôi xoay chuyển, ko phải là 180 độ, mà xoay chuyển theo những đường ngoằn ngoèo mà tôi ko lường trước được. Tôi cười nói với bạn như chưa bao giờ có gì xảy ra, dù đã có lúc tôi ko muốn nhìn thấy mặt bạn nữa.

Rồi.....
Bỗng nhiên... tôi nhớ về quá khứ...

Đôi khi, tôi lại thốt lên "giá mà..." để rồi tự mình dẹp bỏ những suy nghĩ hoài niệm đó. Tôi ko còn muốn sống trong quá khứ nữa, dẫu sao thì trái đất vẫn quay. Có khi, một ngày kia, tôi đứng giữa cuộc đời, rồi khung cảnh xung quanh bắt đầu trắng toát, tôi nghe một tiếng gì đó từ xa tít mù, rồi tôi nhìn xung quanh, hoàn toàn trắng toát, tôi ko biết mình đang đi đâu và nên đi đâu. Tôi vô định...

"Có những nỗi buồn vẩn vơ và suy tư..."

Một ngày đầy tâm trạng...