Saturday, November 27, 2010

Review: Harry Potter and the Deathly Hallows - Part 1


Cái thích nhất của việc viết review film Harry Potter là tui ko sợ spoil. Lý do đơn giản là đa số những ai thích xem film Harry thì đều đã đọc truyện hết rồi. Cái dở của film này cũng từ đó mà ra. Ví dụ từ tập 1 đến tập 4 thì film còn có thể hơi sát với truyện, nhưng sang phần 5 và 6 thì film đã lược bỏ khá nhiều những tình tiết trong truyện. Tui có cảm giác là nếu ko đọc truyện thì chả ai hiểu 2 tập này nói về cái gì, có vẻ thế. Nhưng sang đến tập 7, nhờ việc phân thành 2 phần nên nội dung film đi khá sát với truyện, theo tui đánh giá là 90%. Cũng có thể vì lý do này mà film trở nên hay hơn ko chừng. Tui đọc Harry tập 7 từ hồi nó mới xuất bản và chưa đọc lại lần nào nên các chi tiết tui ko nhớ rõ lắm nên tui xem film với vai trò "người mới" khoảng 60%.


1. Có một điều tự hào trẻ con là tui may mắn nằm trong thế hệ của Harry Potter [HP]. Tức là 13 năm về trước, khi mà HP mới xuất hiện thì tui cũng bằng tuổi của nhân vật HP và, tất nhiên, tui chả biết HP là đứa nào. Mãi đến cách đây 5 năm, tức là 8 năm sau khi HP xuất hiện, tui mới đọc quyển đầu tiên và bị cuốn vào nội dung cuốn truyện, mặc dù lúc này tui chẳng còn trẻ như thằng HP ở tập 1. Dù chỉ 5 năm nhưng tui cũng có tình cảm với mấy nhân vật trong truyện [chuyện nói về sách sẽ "tính" trong một entry khác]. Chính vì thế mà khi bộ film vừa bắt đầu, tui có chút cảm giác phấn khích, hoàn toàn khác lúc tui đi xem tập 6.
David Yates là một đạo diễn tài ba, ít nhất là trong tập film này. Cái cách mà ông để Hermione đứng sau lưng cha mẹ mình và thay đổi ký ức của họ, sau đó là hình ảnh HG dần dần biến mất trong các tấm ảnh khiến cho tui khá xúc động. Ko phải vì Emma đâu [hehe] mà vì tui nghĩ cuối cùng thì HP cũng đến lúc phải kết thúc thật sự. Phải nói là Emma [EW] diễn khá tốt trong cảnh này, mặc dù dạo này tui hơi bị thất vọng vì mái tóc cắt ngắn của Emma, nhưng dù sao thì Emma trong film là cực xinh.


Và hình như có một đoạn gửi gắm dành tặng cho khán giả của ông Hagrid khi ông nói với Harry: Ta là người đã đưa cháu đến nơi này và ta sẽ là người đưa cháu ra khỏi đây [nhớ đại khái thế]. Phải chăng Hagrid muốn nói với khán giả rằng ông là người đã đưa họ đến với thế giới đầy phép thuật này và ông cũng muốn là người kết thúc? Ai mà biết được.


2. HP7 là bộ film mà tổng hợp khá nhiều thể loại: thiếu nhi, hành động, tình cảm, hài... khiến cho bộ film tránh trở nên nhàm chán. Nói thiệt là nếu chỉ có cái việc đi kiếm mấy Trường sinh linh giá thì tui thấy là chán lắm đó. Tui thích cái cảnh Harry và Hermione nhảy với nhau khi Ron bỏ đi, nhìn chung nó rất là lãng mạn, nếu mà 2 đứa này ko phải là closed friend mà là người yêu thì càng lãng mạn hơn. Và cũng như tập 6, chuyện tình của Ron và Hermione luôn khiến khán giả cười, nhưng theo tui chủ yếu là nhờ khả năng diễn của Rupert Grint. Trong khi anh chàng này diễn rất đạt những đoạn hài hước và cái mặt hơi ngố, thì Emma lại diễn khá thành công trong việc giận hờn. Người ta nói. "ghét của nào trời trao của ấy" cũng chí lí, nếu nhìn tổng thể thì Hermione và Ron khá xung khắc với nhau. Nói chung là cặp này vui và thú vị chẳng bù như cặp Harry và Ginny, chắc vì vai Ginny ít có đất diễn nên mối quan hệ này có vẻ nhạt nhòa. Tội nghiệp cho những ai muốn là Ginny [khửa khửa]


3. Mới sáng nay đọc báo, thấy có cái bài viết HP7 có đoạn rượt đuổi nhau giống film con ma cà rồng gì đó [tức là Twilight đó]. Tui ko thích cái vụ so sánh này. Vì sao? Vì tui ko thích cái film nhảm nhí đó và, tất nhiên, cả truyện. Và tui vô cùng ghét sự so sánh giữa HP và cái film đó, bởi đơn giản là cái film đó ko đủ đẳng cấp để "nói chuyện" với HP. Tui là tín đồ cực đoan của HP, oh yeah!


4. Lâu lắm rồi mới thấy Dobby xuất hiện, kể từ... từ hồi nào tui cũng ko nhớ. Cái con Dobby này trông có vẻ hài hước nhưng mà nó là một nhân vật vô cùng thú vị. Ko ai biết được rằng lúc Dobby xuất hiện ở đầu tập 2 [chắc cả J.K.R.] nó sẽ trở thành cứu tinh của Harry ở tập 7. Dobby xuất hiện rồi biến mất như cái "giống" người [thực ra là Elf] của nó và cái cách nó chết đi cũng khiến nhiều người phải rơi nước mắt [có lẽ có, còn tui thì gần gần vì tui thích con này lắm]. Tui thích Dobby ko phải vì nó lạ mà vì cái mẫu con người của nó, luôn vì bạn bè, biết chống lại cái fate của mình. Trên đời này có ai được như Dobby và có bao nhiêu người có được người bạn như Dobby? Chắc cũng vì thế mà David Yates đã cho Dobby chết và yên nghỉ trên một bãi biển vô cùng đẹp.

5. Tui nghĩ chắc nhà sản xuất cũng tốn bộn tiền cho việc di chuyển đoàn làm film. Các cảnh quay của HP7 hầu như ko thấy trường Hogwarts mà thay vào đó là những khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Có một đoạn ở khu rừng Dean, Hermione nói với Harry rằng họ có thể ở đây mãi mãi, ko cần phải bận tâm đến thế giới nữa, họ sẽ già và chết đi. Vậy điều đó có phải là điều tốt nhất ko?

Entry này của tui nói chưa hết những gì tui muốn nói [vì tui quên hết rồi] như mảnh kiếng vỡ, thung lũng Gordic... thay vào đó là một số cảnh trong film tui tìm được:






Sunday, November 21, 2010

"Hàn huyên" ký sự


Cái điều mà tui thích nhất ở ngày 20-11 là nó tạo điều kiện để mỗi người chúng ta có dịp nhớ về quá khứ. 20-11 năm nay của tui có nhiều cái vui hơn năm ngoái.

1. Năm ngoái, 20-11 tui đi chụp hình cho đứa bạn sau đó đi xem "2012". Kể ra cũng vui nhưng mà cái giá tui phải trả là ko thể đi thăm cô chủ nhiệm cũ được. Năm nay, 20-11 tui nằm ở nhà, nói chính xác là tui coding tại gia cả ngày, đến tối tui mới xách xe đi thăm cô.

Tui đến nhà cô mà cứ lo cô ko có ở nhà. Lúc bước đến trước cửa nhà cô, thấy cô đứng trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Câu đầu tiên cô nói với tui là "Ơ Phát, còn nhớ nhà cô à?" Nhớ chứ sao mà ko nhớ, dù sao tui cũng tới nhà cô vài lần rồi. Cô nói hồi sáng này cô mới gặp mẹ tui. Cũng là chuyện bình thường vì nhà tui cách trường từ 5 đến 7 phút đi bộ, tức là rất ngắn. Nghĩ lại tui thấy mình cũng bịnh thiệt, buổi sáng ko sang trường gặp cô luôn, đợi đến tối chạy đi gần 5km đến nhà cô, đã thế phải chạy ngang cái nghĩa trang nữa chứ.

Tui dự định nói chuyện với cô 1 tí rồi về, ai dè mấy nhỏ bạn trong lớp xuất hiện. Ko biết bao nhiêu năm rồi tui mới gặp lại, có thể tính là 5 năm từ ngày tui ra trường nhưng cũng có thể là 6 năm vì tui chỉ học tới lớp 11 ở lớp này, đến năm 12 thì tui sang lớp khác ở tầng khác nên hầu như ko gặp ai ở lớp cũ. Bây giờ nhìn đứa nào cũng... già hơn hồi trước nhưng cái khuôn mặt thì ko lẫn vào đâu được. Nhờ sự xuất hiện của mấy đứa này mà cuộc gặp trở nên vui hơn.

2. Cô rủ chúng tôi ra quán cafe ngồi cho thoải mái. Cái quán cafe cách chung cư cô ở 2 căn nhà, nó vừa xấu vừa thảm, nói chung là thuộc loại tui chỉ vào đúng 1 lần.

Cô nói hồi đó lớp tui cũng có nhiều chuyện buồn. Đầu tiên là mỗi năm lớp lại mất đi 1 cái đầu tàu [tức là người đứng đầu lớp]. Hết năm lớp 10 là nhỏ TN đi, hết năm 11 là tui. Nghe tới đây tui có cảm giác lẫn lộn: Vui có, buồn có, lạ cũng có. Vui vì được khen, ai được khen mà chẳng vui. Buồn vì nhớ về quá khứ hào hùng hồi đó. Lạ vì ko ngờ mình cũng có lúc học giỏi. Trong cái đám nữ [chỉ có 3 đứa] thì có nhỏ Ng. là "đối thủ" của tui, phải nói là "kẻ tám lạng người nửa cân", mà đúng thật, tui và nhỏ đó đều gầy ^^

Chuyện buồn thứ hai là cô chỉ chủ nhiệm bọn tui có 2 năm 10 và 11, sang năm 12 cô bận học thạc sĩ và thường thì trường ko cho một người chủ nhiệm cả 3 năm. Thế là cả lớp buồn hiu, tui thì ít buồn hơn bởi vì sau đó tui chuyển lớp. Nói một cách nào đó thì cô là giáo viên chủ nhiệm hot trong trường. Cô nói là cô cũng ko hiểu tại sao học sinh lại thích cô đến thế, bọn tui cũng ko biết, chắc là vì cô hiền. Nhưng hiền cũng chỉ là một phần, một phần nữa là cô hát rất hay, phải nói là cực hay, hay nhất trường lúc đó. Tui nhớ cái lần trường tổ chức đi Củ Chi, trên xe, cô hát cho bọn chúng tôi nghe, hình như là một bài về Huế.

Cái chuyện buồn thứ hai nó dẫn đến cái thứ ba. Với sự ngốc nghếch của tuổi học trò, lúc đó tui ko ngốc vì tui ko còn ở lớp chứ nếu vẫn học trong lớp đó thì tui cũng hùa theo, bọn A10 viết một cái đơn xin chuyển giáo viên chủ nhiệm trở lại. Cả đám còn kéo nhau ký tên và kết quả là thầy D, thầy Hiệu trưởng, đến "thăm" lớp A10. May là sau đó chẳng có hậu quả đáng tiếc xảy ra. Lúc kể về chuyện này, cô nói rằng bọn học trò bây giờ ko có ngốc như bọn tui hồi đó, bọn chúng nó lên thẳng phòng Hiệu trưởng luôn. Bởi thế mới nói, học trò bây giờ có giá hơn giáo viên, đụng đến chúng nó là coi chừng. Vậy thì còn ai dám làm giáo viên?

Tối hôm đó tui nghe cô than thở tập 1 về bọn học trò thời buổi bây giờ. Đại khái là chúng nó đi học mà như ko đi. Hầu như ko có khái niệm học bài vì đề kiểm tra, đề thi toàn là trắc nghiệm. Hồi trước, mỗi khi kiểm tra hay thi, bọn tui học bài khủng khiếp. Mặc dù nhìn lại thì cái đó là ko hiệu quả nhưng bây giờ già rồi [hehe] thì chẳng còn ai bắt mình học bài, khảo bài, chẳng còn cái cảm giác nơm nớp lo sợ bị gọi lên bảng khi chưa học thuộc bài.

A10, vang bóng một thời...

3. 21-11. Mặc dù đã qua ngày chính thức nhưng hôm nay mới đúng là ngày đi gặp thầy cô của bọn A4 chúng tui. Nhưng vì là Chủ Nhật nên tui phải đi học, chiều tranh thủ chạy về cho kịp giờ hẹn. Về đến nhà, hóa ra tui còn cả tiếng để code.

Đúng 5 giờ chiều, tui chạy ra nhà văn hóa. Toàn mấy cái mặt quen thuộc, gặp hoài nhưng vẫn chưa chán. Theo kế hoạch thì cả đám sẽ cùng cô và thầy đi ăn trước rồi mới đi hát. Đến khi cô ra [ko phải cô chủ nhiệm nhưng cô như là chủ nhiệm của tụi tui] thì cô quyết định đi hát trước để chờ thầy cô khác đến. Thế là, vẫn như mọi lần, Hạnh Duy trực chỉ. Và tiếp tục như mọi lần, vẫn là phòng số 4, cái phòng to nhất có cái LCD man man đụng vô cái bàn là tự tắt và đặc biệt là dàn loa nghe cực hay. Để hạn chế việc ưu tiên, giành hát, nhỏ cựu lớp trưởng đặt ra quy định, đứa nào hát dưới chuẩn là đóng tiền. Nhờ thế mà ko có cảnh tranh giành, đâm chém đẫm máu xảy ra. Thay vào đó, mọi người nhường nhau hát và cổ vũ cho người kia ko đủ điểm. Thầy L. vào, thầy hát 3 bài, thì cả 3 bài đều dưới điểm [hố hố]. Cuối cùng thì chả có ai đóng tiền, huề cả làng.

Vào quán ăn, tui lại nghe 2 cô ngồi than thở học trò bây giờ tập 2. Nội dung cũng tương tự như tập 1 nên cũng chẳng có gì đáng nói. Cái mới là nói tí chuyện về Vietnam Idol. Lý do là vì có 1 thí sinh trong Idol là con của một cô trong trường, nhỏ Uyên Linh. Lúc này, sự khác biệt giữa giáo viên Văn và giáo viên Toán, Hóa xuất hiện.
- Nói về Uyên Linh
+ Cô Toán: Con bé đó hát hay nhưng mà xấu
+ Cô Văn: Con bé ko được đẹp.
- Nói về cựu lớp trưởng A4
+ Cô Toán: Con bé này già hơn
+ Cô Văn: Con bé này chững chạc
- Nói về mấy thằng con trai
+ Cô Văn: Tụi này bây giờ đứa nào cũng lớn
+ Thầy Hóa: Mấy thằng con trai lớp này nhìn giang hồ hơn
Nói chung là bó tay luôn đó.

4. Hôm trước rảnh quá, tui lên mạng kiếm hình trường hồi tui còn học. Kết quả là ko có 1 tấm nào hết. Đa phần chỉ là từ 3 năm trở lại đây. Ngồi mà cứ tiếc hồi đó ko có máy ảnh để chụp, bây giờ chỉ còn vài tấm ảnh rửa từ film ra và lấy máy ảnh chụp lại.

Lúc còn đi học, mẹ tui thường bảo là phải biết quý thời học sinh vì một khi nó đã qua rồi sẽ ko lấy lại được. Tui thì trả lời rằng có gì đâu mà quý với giá. Đi học chán muốn chết, chỉ muốn mau hết cấp 3 để học cái nghề gì đó đi làm. Trong con mắt của học sinh lúc đó, "sinh viên" và "đi làm" là 2 từ nhiệm màu. Trong con mắt "sinh viên" thì "đi làm" là từ nhiệm màu, còn "học sinh" là quá khứ xa vời. Còn trong con mắt một người đi làm thì những gì trong quá khứ đều là vô giá.

Biết đâu một ngày nào đó, tui ngồi đọc lại entry này và cảm thấy rằng thời điểm tui ngồi viết những dòng này là một điều vô giá. Mọi chuyện đều có thể xảy ra nhưng có một điều sẽ và mãi ko bao giờ xảy ra: Thời gian quay trở lại.

Friday, November 12, 2010

Những ngày xưa thân ái... và chuyện đọc sách


Hôm nay mới đi đám cưới nhỏ bạn hồi lớp 12. May mắn là tiệc cưới tổ chức cách nhà tui 2 phút... đi bộ nên tui cũng không tốn nhiều sức để đi cho lắm. Gần cuối tiệc, lúc ngồi nói chuyện với thằng bạn, tui chợt nhận ra một điều rồi hỏi nó "Mày có nhớ chỗ này hồi trước ko?"

1. Hơn 5 năm trước, khi những ngày học cấp 3 vừa kết thúc là đến kỳ thi. Bọn tui, theo tui nhớ thì có khoảng 5, 6 đứa, lúc đó chơi thân với nhau hơn bây giờ nhiều, cùng nhau đi ôn thi. Tụi tui ko đến trung tâm ôn luyện nào cả mà toàn là tự học. Địa điểm tập trung chính là cái nơi mà tui ngồi cụng ly "dzô dzô" với mấy đứa bạn lúc này. Ngày trước, nơi này từng là thư viện. Tui nhớ bọn tui học thì ít, tám chuyện và đọc báo thì nhiều. Cứ ngày này qua ngày khác, cho đến khi chán thì giải tán. Sau kỳ thi đại học, chỉ 2 đứa là đậu đại học, một đứa Kinh Tế, đứa kia là SP Kỹ thuật. Số còn lại toàn học Cao đẳng. Rồi hơn 3 năm sau, số Cao đẳng lần lượt Tốt nghiệp, trong đó có người là cô dâu của ngày hôm nay, 2 đứa học đại học chỉ còn 1 và bọn tui ít chơi với nhau hơn ngày trước. Rồi lại 2 năm nữa trôi qua... chẵn 5 năm... và chắc ít ai nhớ đến những ngày đó. Có thể có người ko muốn nhớ, có thể đối với người khác là nó như chưa bao giờ tồn tại, còn đối với tui thì nó vẫn hiện hữu vì nơi đó chỉ cách nhà tui 2 phút đi bộ mà. Tui vẫn luôn luôn được nhắc nhở...


2. Tui đọc Harry Potter lần đầu, có thể xem như thế, vào những ngày đó. Lúc đó, tui chẳng có động lực nào thi đại học, mục tiêu chỉ là trung cấp, thi đại học chỉ là cho biết, để sau này nếu có con thì có thể nói với con mình rằng mình cũng từng thi đại học. Cũng vì lý do đó mà tui ko chú trọng việc học cho lắm. Lúc lên thư viện gặp mấy đứa bạn, thấy rảnh quá nên mượn thằng bạn một cuốn Harry để đọc và sau đó là thích mê bộ sách. Khởi đầu việc đọc sách của tui là như thế nhưng mãi đến 3 năm sau, tui mới bắt đầu đọc nhiều sách.
Ban đầu, với sự trẻ trung của một con người mới vào đời, tui toàn đọc loại "dạy đời" để rồi sau đó ít khi nào đụng lại những cuốn đó vì chúng hơi bị nhàm. Tui chuyển sang đọc truyện. Năm ngoài là thời kỳ đọc sách khủng khiếp của tui. Cái tủ sách ban đầu trống trơn mà chỉ sau 1 năm nó gần như ko còn chỗ để. Tui sa vào "sự đua đọc sách".
Thật may là đến giờ tui đã dừng hẳn việc mua sách sau cuốn "The Lost Symbol". Ko hẳn là tui ko thích đọc sách nữa, mà bây giờ tui đọc lại những cuốn chưa đọc, những cuốn đã đọc rồi mà chả nhớ gì nhiều. Ví dụ như cuốn "Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời", lần đầu đọc, tui chỉ cảm nhận được có một thằng cha cưới một nhỏ nhà giàu sau một thời trai trẻ phóng túng và sống ko mục đích. Chỉ thế thôi. Nhưng khi tui đọc lần thứ hai, tui nhận ra được nhiều điều hơn và có suy nghĩ khác hơn hồi trước nhiều. Để xem review cuốn sách này ở lần đọc thứ 2 của tui, nhấn vào đây.

3. Hết muốn viết rồi mặc dù còn chuyện để nói... Đi ngủ!

Saturday, November 6, 2010

Chuyện sinh nhật


1. Theo trí nhớ của tui là từ trước tới giờ tui chỉ viết đúng 1 bài về sinh nhật của mình, đó là hồi năm 2007... Lúc đó, tui sắp ra Đà Nẵng thi OLP Tin học, ngày khởi hành đúng ngày 07/11. Sự trùng hợp đó khiến cho tui rất là thích và tui đã "làm" luôn 1 entry ngắn bằng tiếng Anh. Bây giờ tui ngồi đọc lại chả hiểu mình viết cái quái gì nữa.
Nhờ xem lại mấy entry cũ, tui mới thấy mình cũng từng lãng mạn hết sức, lãng mạn đến mức... sến như con hến. Tui biết tui cũng từng có thời mộng mơ, những mộng mơ viển vông kiểu "trái đất này toàn người tốt". Bây giờ tui cũng còn mộng mơ, và tất nhiên là thực tế hơn nhiều. Tui muốn có một chiếc xe máy của riêng mình (cái này tui suýt thành công), tui muốn có một em 500D để có thể chụp hình một cách manually, tui muốn có một cái laptop để mỗi sáng thứ Bảy ra quán Tuấn Ngọc ngồi nhâm nhi một ly cafe và enjoy cảm giác yên bình.
Mục tiêu tui chỉ có vậy, nhiều lúc thấy nó vật chất đến mức tầm thường, nhưng mà vẫn chưa đạt được một cái nào. Nếu cách đây nửa năm, tui ko bốc đồng nghỉ việc thì chắc chắn tui đã có một chiếc xe máy và nếu may mắn hơn nữa, tui có luôn em 500D. Nói như thế ko có nghĩa là tui hối hận vì quyết định nghỉ việc của mình, tui chỉ thấy hơi tiếc thôi, mà những gì nằm trong định nghĩa "tiếc" thì sẽ nhanh chóng được xóa đi nếu có cái gì đó tốt hơn. Có thể ko lâu sau, tui có thể tự tin rằng mình đã quyết định đúng. Bây giờ tui cũng tin là mình quyết định đúng, chỉ những người muốn một công việc bình lặng mới ko nghĩ thế.
Mục tiêu vật chất của tui là thế, còn về tinh thần thì tui chỉ cần có gia đình là đủ, ko phải có vợ con mà là có bố mẹ và mấy anh em. Thế là xong mấy điều ước cho sinh nhật lần thứ 23 của mình.

2. Tui mới đọc được trên mạng một entry nói về sinh nhật, ngẫm cho kỹ thì thấy cũng khá là chính xác. Sinh nhật là một cái gì đó mơ hồ lắm. Tui được mấy thằng bạn tặng cho một cái áo hồi năm 2008. Sang năm 2009 thì chúng nó chẳng ừ hử gì nữa, lúc đó hơi thất vọng một tí nhưng mà ko trách chúng nó được. Đến năm nay, hình như tui chẳng muốn ai chúc mừng sinh nhật mình.
Thứ nhất là trào lưu FB lên cao quá. Cứ như một anh viết trên blog là "nhờ" FB mà người ta chẳng cần tốn sức nhớ ngày sinh của bạn mình, cứ sắp tới ngày là FB báo ầm ỹ. Thế là đúng ngày hôm đó, một đám hùa nhau vô "Happy birthday!". Một số thấy như vậy đơn điệu quá nên viết sao cho khác người tí, ví dụ như "Hấp-pi Bớt-đây", coi như là cố gắng, gặp tui là tui cho một tràng pháo chân [Vì đọc FB trên máy nên ko nhất thiết phải vỗ tay].
Tui cũng thuộc dạng thích khác người một tí, tui chả thèm chúc khỉ gió gì. Trừ trường hợp đó là một người tui thích [tám, triết lý...] thì tui mới nhắn một cái tin di động hoặc chat. Nói đi nói lại thì tui cũng dùng công nghệ để "Hấp-pi Bớt-đây" người khác. Đúng là mèo chê mèo dài đuôi. Cái này cũng là lý do thứ hai mà tui ko muốn nhận lời chúc mừng sinh nhật. Tại vì tui đâu có chúc người ta đâu, để người ta chúc lại thấy hổ thẹn lắm ^^

3. Tui đã lập schedule cho ngày sinh nhật của mình từ cách đây một tuần.
Vì đó là Chủ Nhật nên tui sẽ đi học đến trưa. Sau khi học xong, tui sẽ phóng sang Galaxy, mua một vé xem R.E.D và một hộp bắp rang và coi đó như là quà sinh nhật cho chính mình.
Sau khi xem film, tui sẽ phóng trở về trường và học thể dục. Tui đặt mục tiêu là sẽ lại thắng một chầu nước mía nữa.
Đến 5h chiều, tui lại phóng sang sân cầu lông để chơi với IVS.
8h tối tui sẽ về đến nhà, rồi sau đó thế nào cũng được.
Kế hoạch là thế nhưng mà trước mắt tui thấy nó bị bể mất rồi. Thôi, phó mặc cho ngày mai vậy.

Làm một entry mừng sinh nhật sớm hơn một ngày vì mai có thể tui sẽ bận.
Happy birthday to me.