Wednesday, September 22, 2010

"Một người về đỉnh cao..."


Hai năm trôi qua rồi, vậy mà tui cứ nghĩ sự việc đó xảy ra cách đây ko lâu. Cũng đúng vào dịp Trung Thu. Trung Thu năm 2008...

1. Năm đó, tui nhận lời đi Pù Đăng [Bình Phước]. Người tổ chức là chị Hoa, cái bà chị lúc nào cũng sống vì xã hội hơn là vì mình. Năm đó, lần đầu tiên tui có mặt trong đội múa lân của mấy Thầy Dự Tu Dòng Chúa Cứu Thế. Tui nói "có mặt" là bởi vì tui đâu có làm gì khác ngoài việc phụ vác đồ và thỉnh thoảng gõ trống cho vui. Đáng lẽ nhóm tui có nhiệm vụ là tổ chức hội chợ cho mấy em thiếu nhi ở trên đó, ai dè lên tới nơi, trời bắt đầu mưa tầm tã. Thế là nhiệm vụ chính bị hủy, chỉ còn mấy việc lặt vặt để làm.
Tối hôm đó, bọn tui, đi đủ 1 chiếc xe 50 chỗ [riêng nhóm tui chỉ có 4 người] vào xa hơn để phát quà cho mấy nhóc tì và người dân ở đó. Nhờ vậy mới biết, có những nơi chẳng biết lễ tết là gì...

2. Tui mắc một trận sốt kinh khủng vào ngày hôm sau. Điều này cũng nằm trong dự đoán của tui, nhưng ko dè nó thành sự thật. Cuối cùng tui cũng về đến nhà. Trong gian nan mới biết mình có thể chịu đựng đến cỡ nào. Chỉ vì đi làm việc xã hội mà tui phải trả một cái giá "kha khá" là vô bệnh viện nằm gần 2 tuần. Tui ở trong bệnh viện cũng lâu như thế nhưng mà tui ko hề cho ai biết. Có lẽ lúc đó tui cũng ít gặp mặt bạn bè nên việc vắng mặt 2 tuần ko phải là chuyện lạ.

3. Việc tui vô bệnh viện ko phải là cái gì to tát. Cái đáng nói là nó trở thành tác nhân cho một quyết định quan trọng của tui: Tui từ chối một cơ hội đi thi bên Malaysia. Tui ko biết đó có phải là quyết định đúng hay ko, và chắc chắn tui chẳng bao giờ biết vì tui ko có khả năng quay ngược thời gian để test phương án kia. Cuộc sống là con đường 1 chiều, chẳng bao giờ biết hướng còn lại có tốt hơn ko. "Tái ông mất mã" mà.

4. Giả sử tui chọn hướng kia:
- Có thể giờ này tui ko ngồi đây viết linh tinh thế này mà đang ngủ khò vì ngày hôm sau phải đi làm một công việc nào đó.
- Có thể số bằng cấp, khen thưởng của tui ko dừng lại ở đây mà nó còn nhiều hơn nữa. Những cái bằng gần như rỗng tuếch đối với tôi.
- Có thể ngoài Malaysia, tui có thể sang Canada, cái điều mà khi mới bắt đầu tham dự kỳ thi cấp thành phố tui thấy nó nằm trong mơ. Và khi sang Canada, tui có thể gặp một người vô cùng yêu quý của mình, người mà tui từng gọi thân thương là "vợ" [giờ là vợ cũ], Shuu. Bởi vì địa điểm thi ở Canada cũng là thành phố mà cô đang sống. Những nỗ lực trước đó của tui cũng chỉ vì mục đích này.
- Có thể bây giờ tui được săn đón như siêu sao, và có một công việc lương cao ngất ngưởng hoặc đã chính thức trở thành giáo viên, cái nghề mà tui mê từ hồi học cấp 3.
... và có thể nhiều thứ nữa sẽ xảy ra lắm.

5. Hôm nay tui vào website của cái người mà đáng lẽ ra vị trí hiện giờ của người đó có thể là của tui. Tui thấy ghen tị? Ko hề! Có thể ngày trước thì có nhưng bây giờ thì ko, đơn giản là vì tui bây giờ khác tui hồi đó. Tui-bây-giờ hời hợt hơn tui-hồi-đó rất nhiều, cái gì xảy ra thì mặc kệ nó. Chỉ có một thắc mắc duy nhất là nếu tui như thế thì bây giờ và về sau, tui đã, đang và sẽ đi về đâu? Và bây giờ, cái tui-thực-tại này cũng đang đi về đâu? Tui ko biết! Có lẽ chẳng ai biết mình đang đi về đâu mặc dù họ đều nói rằng họ biết. Hình như họ biết rằng họ đang đi đến cái chết... Maybe...
Sống là để chết cơ mà!

Tui vẫn ko biết!

1 comment:

  1. Anh, hôm bữa em đi họp với trường, một cô giáo đã lên dạy về cách học tập ở trường đại học. Trong đó có một cách theo kiểu của anh đó, đặt mục tiêu hằng ngày. Cô này dạy đặt mục tiêu hàng tuần với những vai trò khác nhau, tùy theo tuần đó mình muốn làm "ai" tốt: một sv tốt, 1 ng bạn tốt, 1 anh/chị tốt, 1 ng con tốt, hay là chính mình tốt. Em thấy nó cũng hay hay, mặc dù việc đặt ra kế hoạch tuần em đã làm từ năm lớp 9, nhưng chưa bao giờ em đặt nặng vấn đề là phải làm đc. Em đặt ra, rồi chuyện gì đó đến em lại bỏ...riết rồi giờ một ngày của em ko đi học đi làm thì cũng ăn với ngủ :]], và giờ thì lười như heo và chẳng biết mình muốn làm gì....
    Có lẽ em nên tạo cho mình những thói quen cho mỗi tuần..."gieo thói quen, gặt tính cách, gieo tính cách, gặt số phận" anh có tin ko?

    ReplyDelete