
1. Có câu chuyện nổi tiếng [mà chắc ít người biết hì hì] thế này:
Sách Hàn Phi Tử viết: Nước Sở có người đem ra chợ bán hai thứ: mâu và thuẫn. Anh ta đưa cái mâu ra và khoe rằng: Cái mâu của tôi làm rất nhọn, nó có thể đâm thủng bất cứ vật gì. Rồi anh ta đưa ra cái thuẫn và quảng cáo rằng: Còn đây là cái thuẫn do tôi làm rất chắc chắn, có thể ngăn cản mọi thứ khí giới đâm vào.
Có người đứng nghe anh ta nói vậy thì hỏi: Nay nếu dùng cái mâu của anh mà đâm cái thuẫn của anh thì thế nào?
Người bán mâu và thuẫn không đáp lại được, bèn bỏ đi.
Ghi chú:
Mâu: cây giáo, khí giới có cán dài, mũi nhọn, để đâm. Thuẫn: cái khiên, cái mộc để che đỡ.
Mâu thuẫn là hai thứ khí giới của người lính đời xưa.
2. Lý do tui kể câu chuyện trên là dạo gần đây tui thấy trên các phương tiện thông tin đại chúng có khá là nhiều sự mâu thuẫn. Đọc mà ngứa miệng, nhìn thì ngứa con mắt, tui chẳng biết làm gì hơn là ngồi gõ lóc cóc cho đỡ ngứa tay. Sự việc tóm lại là có cùng một khuôn mẫu thế này: Sự kiện - Đăng báo - Bình luận [đồng tình hoặc ko đồng tình hoặc ba phải] - Chìm xuồng.
Sự kiện: Một việc gì đó nổi bật, nếu ko nổi bật thì cứ đưa vô là có thể nổi bật.
Đăng báo: Toàn là báo điện tử và có kèm phần bình luận dành cho bạn đọc. Cái này là nguyên căn của vấn đề nè.
Bình luận: Nếu theo kiểu đồng tình là "Ừ, tui đồng ý với quan điểm của bài báo... blah blah blah". Còn ko đồng tình là "Tui ko nghĩ như thế... blah blah blah". Còn cái ba phải thì an toàn nhất "Tui thấy bài báo nói đúng nhưng mà... blah blah blah", cái này ăn tiền ở chỗ "nhưng mà" đó.
Chìm xuồng: Tức là chửi nhau chán rồi thì dẹp. Cái hay của kiểu báo điện tử là thế này.
Vòng đời nói đơn giản như thế cho dễ hiểu.
3. Cái sự kiện nổi bật gần đây là vụ của Siu Black và mới đây là của anh Dâu Tây sáng tác "Hà Nội Boogie". Tui thì chả dám phán xét gì, tui chỉ bình loạn cho xôm tụ giống thiên hạ thôi.
Vụ của chị Siu thì nói trắng ra là tui theo phe ủng hộ chị Siu, tức là fan hâm mộ của chị, chứ tui ko nói về những câu phát ngôn của chị. Nói thực thì tui ít nghe chị Siu hát lắm, nhưng tui vẫn thích chị vì tính cách của chị là chính và, tất nhiên, như nhiều người, tui thích giọng cười của chị nữa. Tui, và đám "du thủ du thực" bạn tui, mỗi đứa đều có một kiểu cười quái dị của riêng mình, nên khi gặp 1 giọng cười quái dị là thích à. Bởi thế, có một lần, lúc cả đám đang "làm công việc" thì V. cười lên, một con nhỏ ngồi bàn gần đó trố mắt nhìn qua, xong rồi cầm tờ báo che mặt lại và cười. Chắc nhỏ đó lần đầu tiên nghe giọng cười quái dị như thế. Nếu cả đám tụi tui mà cùng cười chắc nhỏ đó chạy mất dép. Trở lại cái vụ chị Siu. Chị Siu là một người như thế, tui nghĩ ai cũng thích chị, ai dè làm gì có cái chuyện hoang đường đó. Vẫn có người ko thích chị và đa phần là ko thích vì giọng cười.
Còn bài "Hà Nội Boogie", tui nghe thấy nó dễ thương, hay. Tui ít dùng từ "dễ thương" để khen 1 cái gì, nên điều này là sự kiện lạ lắm đó. Một chút vui tươi, một chút lãng mạn, một chút thực dụng, một chút Tây... và còn nhiều cái một chút trong bài hát này. Ấy thế mà cũng có người mang ra đâm thọt, hình như cho đã tay, đã miệng hay sao đó.
4. Nhìn chung thì tui thấy mấy người bình luận trái với số đông thuộc dạng người hơi hơi khác người. Tui thường theo số đông nên tui là bình thường đấy nhé!
Thường thì bạn sẽ được dạy là phải trở nên đặc biệt nhưng rồi sẽ có lúc bạn nhận ra là mình muốn trở nên bình thường biết bao!
Một ngày dài trong một cuộc đời ngắn...
Hí hí, ;]], thôi em ko nói gì đâu, mắc công lại vô vòng luẩn quẩn mâu thuẫn.
ReplyDelete