
1. Mưa!
Tui ko nghĩ đó là một cơn mưa bình thường, nó có vẻ như là bão hay áp thấp nhiệt đới gì đó. Nhưng mà, cũng có thể là tui sai, biết đâu đó là một cơn mưa bình thường thì sao?
Sáng nay, mở mắt dậy là nghe tiếng mưa. Lúc thì to, lúc thì nhỏ. Tui thấy tay mình run lên, nhìn kỹ lại thì ra là cái điện thoại. Nó đang báo thức. Tui ko biết tại sao nó lại nằm trong tay tui, chắc là mẹ tui để vô. Tui phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm giữa việc đi lễ sáng hay để chiều rồi đi. Bình thường thì tui chỉ đi lễ vào buổi sáng, nhưng mà vì trời đang mưa nên...
Hóa ra thì tui vẫn đi lễ sáng như thường lệ. Lúc đó, tự nhiên tui nghĩ là lâu lắm rồi buổi sáng mới mưa một trận đã đời như thế này, vậy thì sao ko thử ra đường vào một buổi sáng có thời tiết xấu xem như thế nào. Thêm một lý do là lâu lắm rồi tui ko lội mưa vào sáng sớm, tui muốn nhớ lại một tí khoảnh khắc ngày xưa thôi. Thỉnh thoảng gió thốc vào mặt cũng khá lạnh nhưng đúng là đáng để thử.

2. Hôm nay ngồi xem Rung Chuông Vàng, lại lẩm nhẩm theo bài hát của Trần Lập: "Bên kia đỉnh dốc người ta đồn thế thôi, ở nơi kia chỉ là ẩn số..." Có một sự trùng hợp là 10 câu đầu của chương trình là về các liên hoan film. Tất nhiên đây là chủ đề người ta cho thí sinh biết trước để ở nhà tìm hiểu, còn tui thì có biết gì đâu. Nói thế ko phải tui tự khen mình có kiến thức siêu về điện ảnh đâu, tại vì mấy câu hỏi như thế thì những người hay để ý thông tin về điện ảnh nói riêng cũng biết, ý tui nói là nếu tui được thi thì tui đã trúng tủ. Tui trả lời chính xác 9/10 câu, câu thứ 10 ko nhớ cái giải còn lại là Kim Kê.
Mà cả chương trình như thế, tui chỉ ấn tượng mỗi đoạn phỏng vấn cái tên mà bốc thăm vào vòng chung kết. Có tới 5 người nên giải thưởng chia ra 5, vậy thì mỗi người nhận ko nhiều lắm. Lúc mà anh MC hỏi tên này sẽ làm gì với số tiền, hắn nói hắng sẽ gửi về cho bố mẹ, bố mẹ cho hắn bao nhiêu cũng được, nhưng mà hy vọng số tiền đó đủ mua một chiếc xe đạp mới. Ừ, vậy đó! Nghe có vẻ vô cùng bình thường nhưng mà tui thấy nó hay hay. Trong những điều bình thường thì nếu lỡ có cái gì đó nó hơi khác khác thì nó sẽ làm tui thích.
3. Nhân đây tui nói về cuốn "I Lam Legend".
Hồi trước tui xem film này thấy cũng thường thường. Tại vì nó giống giống mấy film ma trước tui từng coi như "Shaun of the Dead" hay serie "Resident Evil". Nói thật là tui ko thích loại film này lắm vì nó cứ như nhau. Tui xem "I Am Legend" cũng có cảm giác tương tự và có phần nhàm chán vì ko có nhiều cảnh hành động cho lắm. Mãi đến khi đọc cuốn truyện gốc, tui mới thấy thấm thía ý nghĩa của cuốn sách. "Bình thường là một khái niệm của số đông, là chuẩn mực của nhiều người, chứ không phải chuẩn mực của một người". Thành ra bây giờ, nếu tui bước ra đường, tui thấy chuyện gì quái gở cũng chưa chắc nó là quái gở, biết đâu điều đó là bình thường thì sao?
Ví dụ như cái kiểu tóc và phong cách của bọn nhóc bây giờ, nói là nhóc chứ cũng có nhiều người bằng hoặc lớn hơn tui. Con gái thì cột thành búi tó như củ hành, dựng cao cao lên nhìn là thấy sạch sẽ nhưng đi kèm với nó là tác phong "quần đùi, áo thun", ăn nói bô lô ba la. Con trai thì tóc lại để dài dài, chéo từ bên đây qua bên kia, ăn nói thì điệu đàng sao cho nữ tính một tí. Chả trách mà hôm bữa tui ngồi ở công viên 23/09, thấy bọn nhóc cấp 3 học thể dục. Con trai thì đi bộ, cứ canh xem thầy (cô) có nhìn ko để chạy, còn con gái thì thi nhau chạy. Tui thấy ngược đời hết trơn!
Mà biết đâu như thế là bình thường thì sao? Có lẽ suy nghĩ của tui cổ lỗ sĩ quá. Nhưng mà tui tin là vẫn còn những người giống như tui, còn rất nhiều nữa là đằng khác.

4. Trưa này ngồi xem chương trình "Lữ khách 24 giờ" gì đó trên TV. Tui nhớ hồi trước tui từng xem một chương trình rồi, hình như của Hiếu Hiền thì phải. Điều tui ko thích ở chương trình này là toàn người nổi tiếng [dù ko nổi lắm] thi. Chắc là mới nên phải làm thế. Tui cũng nhớ mang máng là từng xem chương trình này của nước ngoài rồi thì phải. Điều tui thích nhất ở chương trình là cái mà gọi là reality. Thử tưởng tượng xem bạn ko còn 1 xu dính túi, trời đang tối dần mà bạn đang ở xa nhà, ko có người quen gần đó, bạn phải sử dụng khả năng của mình để qua đêm ở một ngôi nhà xa lạ với những người xa lạ. Quan trọng là làm sao bạn khiến người ta tin rằng mình ko phải là người xấu, mà tui nghĩ lỡ bạn xin vào nhà của bọn đạo tặc thì sao [haha].
5. Dạo này tui đam mê chơi thể thao. Thường thì tui chỉ xem người ta chơi thôi nhưng mà ngồi ko hoài thì sức khỏe ko được tốt, tui quyết định chơi cầu lông. Môn này tập cho tay khỏe và chân cũng khỏe [nếu chịu di chuyển]. Tui ko rành về cầu lông lắm, tui cũng chẳng thích thi đấu gì, với lại tui cũng chưa nắm được luật và giao cầu nữa, chẳng qua tui đánh là vì tui thích thôi.
Đam mê của tui là thế. Tui đi đánh cũng được 2 ngày. Tới tuần này, tui chờ đến giờ để đi thì nhận được tin nhắn là hôm nay ko chơi vì quên đặt sân. Thất vọng tràn trề. Mà cũng nhờ vậy mà tui ở nhà và xem cái chương trình lữ khách. Dù sao cũng bù quá xớt lại, gỡ được tí.
6. Tui để ý là thường thì blog tui ít người đọc lắm. Cái cũ chắc cỡ 2, 3 người là thường xuyên [chưa tính tui], còn cái mới [tức là cái này nè] thì chắc là 2 người [đã tính tui]. Nghĩ đi nghĩ lại cứ thắc mắc tại sao lại như thế. Chẳng phải tiêu chí ban đầu của tui là mình viết ai đọc thì đọc, ko đọc thì thôi hay sao? Vẫn biết là như thế nhưng thỉnh thoảng thấy hơi buồn [hahaha]. Những lúc như thế tui phải tự an ủi mình là mình viết để sau này mở ra đọc lại, để nhớ là vào thời điểm đó mình từng suy nghĩ, từng nói, từng hành động như thế nào. Mà quả thật là bây giờ, thỉnh thoảng tui đọc lại những bài tui viết 2, 3 năm về trước thấy khác liền.
Như thế vẫn còn tốt chán...