Thực ra, nếu để viết blog thì tui có khối chuyện để nói nhưng vì dạo này tui cũng bớt nói nhảm rồi nên cả tháng trời chẳng có một entry nào. Đến hôm nay, nhân sự kiện động đất ở Nhật, tui lại muốn nói một số chuyện mắt thấy, tai nghe, đầu suy nghĩ...

1. Điều gì tạo nên sự khác biệt giữa một tên tuổi lớn và một kẻ vô danh? Một tên tuổi lớn không phải là Thánh, họ nổi tiếng, nhiều người yêu thích họ vì họ làm những sự khác biệt. M. Jackson và John Lennon là hai trong số đó. Tui thích những bài hát vì cộng đồng của hai ca sĩ này: Heal The World, Imagine, Happy Christmas (War Is Over)... Họ là những người có quan điểm (mong muốn) rằng cả thể giới này là một. Trong khi đó, một người bình thường thì lúc nào cũng nghĩ trong đầu từ "đất khách quê người".
Một người ở dưới quê lên thành phố kiếm sống thì bảo là họ sống ở "đất khách quê người". Vậy thì nói cả dân tộc chúng ta đều là con cháu Âu Cơ - Lạc Long Quân làm gì?! Một học sinh du học ở nước ngoài cũng nói là mình phải sống ở nơi "đất khách quê người"... Tức là trong đầu họ đã có sự phân biệt đối xử rồi. Tui nhớ bộ film "Invictus" có một cảnh các nhà thể thao của Nam Phi họp để giải tán đội Springbok, sau khi Nelson Mandela lên làm tổng thống. Những người này nói là họ đã chịu sự phân biệt chủng tộc của người da trắng, nên đội bóng bầu dục của nước họ toàn là dân da trắng, vì thế họ muốn giải tán Springbok. Vậy đặt câu hỏi ngược lại, có phải chính họ đang phân biệt chủng tộc ko?!
Tui giống như là đang vơ đũa cả nắm vậy hehe.
Hôm thứ Sáu rồi, nghe tin động đất bên Nhật, tui thấy cũng thường, tại vì bên đó vẫn hay bị động đất mà. Sau khi đọc báo thì mới biết động đất tới 8,9 độ Richter. Nếu tôi nhớ ko lầm thì mỗi độ Richter cách nhau 12 lần. Như thế thì rất mạnh và người Nhật cũng nói như thế. Vậy là sau trận động đất, bây giờ người ta rủ nhau quyên góp giúp đỡ Nhật, trong đó có VN. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng mà tui thấy hợp lý thôi. Nhật đã giúp VN bao nhiêu thì bây giờ chính là thời điểm để VN có thể làm điều gì đó. Có thể VN ko bằng các nước khác nhưng mà tui vừa đọc một bài tính đơn giản ở trên mạng, VN có hơn 80tr dân, mỗi người chỉ cần góp 1$ [Tây hóa ghê!] thì 1tr người sẽ góp được 1tr $. Trong khi đó, 1$ thì cũng cỡ bằng 1 bữa cơm trưa của dân văn phòng.
Tui vẫn còn nhớ chuyện người đi nhặt sao biển. Thế mới gọi là "... all the people, sharing all the world..."

2. Vẫn chuyện động đất ở Nhật.
Cũng như mọi người, cái tui khâm phục nhất ở người Nhật là sự kỷ luật của họ. Đúng như mấy tờ báo nước ngoài đã nói, tình trạng sau động đất ở Nhật là một điều thần kỳ và có lẽ trong đầu óc của người Nhật không có khái niệm "hôi của". Nhưng mà cũng vì lý do đó mà ở VN bắt đầu có cái kiểu "giá như nền giáo dục ở nước ta..." blah blah blah. Tui ko còn làm trong ngành giáo dục nhưng mà dù có còn làm đi chăng nữa thì tui cũng ko dám nói như thế. Vì đó ko phải trách nhiệm của tui, nếu tui có nói hay ko thì cũng chả ảnh hưởng gì. Tui thấy cái đó giống như ra vẻ ta đây cũng biết quan tâm đến xã hội. Whatever!
Ở đây, điều tui rút ra được là phải thay đổi bản thân [cái này làm tui nhớ đến câu chuyện về người muốn thay đổi thế giới] và nếu có thể thì thay đổi được ít nhiều suy nghĩ của một người nào đó. Có thể tui sẽ ko mua được [có được] một cái gì đó khi đứng xếp hàng trong khi những con [xin lỗi] đười ươi giành giựt nhau, nhưng ko sao, ít ra thì tui cũng hài lòng với bản thân mình và ko nguyền rủa người khác [ngay trong entry này tui cũng chưa bỏ được cái tật chửi bới người khác].
Không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.

3. Sau vụ động đất lần này có rộ lên tin đồn về "Siêu mặt trăng" và "Mưa acid". Tui thì ko quan tâm lắm đến mấy vụ đó, tui chỉ tăng phần trăm tin tưởng về vụ "Sóng thần" vào năm 2012 lên 70%. Nghe có vẻ tui muốn chơi trội nhưng mà ko phải vậy đâu, tui muốn chờ xem nếu điều đó có thật thì thế giới này sẽ thế nào. Đâu phải ai cũng được sống tới ngày tận thế. Ngay cả George Lucas cũng tin vào điều này mà. Có người hỏi tui là nếu sự kiện đó có thật thì từ giờ tới đó nên làm gì. Đơn giản thôi, hãy sống tốt hơn!
No comments:
Post a Comment