Wednesday, March 30, 2011

Cái ôm


Dạo gần đây tui nhận ra rằng cái ôm có ý nghĩ rất lớn trong cuộc sống hằng ngày. Khi tui cảm thấy mệt mỏi, trống rỗng thì tui thường ngồi đó, thả hồn vẩn vơ. Lúc đó, tui đang hết năng lượng và cần một nguồn năng lượng khác để giúp mình khởi động lại. Và cái ôm là nguồn năng lượng đó.
Rất tiếc là trong môi trường sống ở VN, việc ôm một người khác lại có ý nghĩa khác. Chính điều đó đã cắm sâu vào suy nghĩ của một số người, tui cũng từng như thế, và có lẽ ít người hiểu rằng lúc đó tui cần 1 cái ôm thế nào. Nếu ôm 1 người con trai thị thế nào cũng bị nói là bị khùng, còn ôm 1 người phụ nữ thì bị nói là lợi dụng.
Tui đã nói điều này với 1 người và bị thẳng thừng từ chối mặc dù tui ko có đề nghị ôm người đó, lúc đó tui cần 1 người chia sẻ suy nghĩ nhưng có lẽ tui bị hiểu là có dụng ý xấu. Thôi, đời tui cũng muốn đóng vai ác mà! Có 1 người khác đồng ý cho tui ôm 1 cái nhưng sau đó tui giả lơ vì tui cảm thấy ko nên.
Dù sao thì tui cũng khởi động được tinh thần của mình, mặc dù có chậm hơn ...

Ngày hôm đó, nhóm tui lại đứng trên bậc nhà thờ hát "Và con tim đã vui trở lại".
Ngày hôm đó, tui đã hiểu tại sao những người nước ngoài lại hay chào nhau bằng 1 cái ôm.
Ngày hôm đó, tui bắt tay [hình như là nắm luôn] thật lâu với một cô bé mới gặp lần đầu.
Tui đã được restart như thế.

Love all people around me.

Monday, March 28, 2011

Chúc mừng sinh nhật muộn cho 2 người


Vì lý do mấy ngày cuối tuần đi Phan Rang nên ko viết được, nên hôm nay tui làm 1 cái entry nho nhỏ tặng cho 2 người mà tui vô cùng quý. Cả 2 người đều có 1 điểm chung, đó là tui chưa gặp mặt ai cả.

1. TTTT [thường gọi là H.]
Tui quen em lúc nào, ở đâu tui cũng ko nhớ rõ, hình như là trên website học tiếng Anh. Lúc đó em ở SL, bây giờ đã chuyển xuống HN. Mặc dù thỉnh thoảng mới nói chuyện với nhau, nhưng 2 đứa có rất nhiều điểm chung. Em thích đọc sách, tui cũng thích [mặc dù giờ ít đọc hẳn]. Em thích xem film, tui cũng thích, nhưng mà em xem film ở rạp nhiều hơn tui, hầu hết film nào ra là em đều đi xem, tui thì ít khi ra rạp. Em tự học tiếng Nhật, tui cũng đang học tiếng Nhật [mặc dù ko thích lắm], nên 2 anh em có thể chỉ nhau. Em thường mở đầu câu nói khi nói chuyện với tui là "Dạ", "Vâng ạ", nghĩ lại thời buổi này còn mấy ai nói chuyện như thế?!
Nhớ nhất cái thời gian em chuẩn bị thi ĐH. Suốt ngày để avatar FTU, rồi "Cho tôi xin một vé đi fờ tu" :x và cuối cùng em cũng là "fờ tu ơ" :)
Chúc mừng SN cô bé dễ thương.

2. T [Shuu] - Ha, người phụ nữ số 1 thế giới của tui [tất nhiên ko tính mẹ tui]
Cái hồi mới quen Shuu, tui và Shuu còn chơi trò vợ chồng :]] tới giờ tui vẫn ko bỏ được cái tật thỉnh thoảng gọi Shuu là vợ, làm cô nàng nhiều phen mắng té tát.
Shuu đã giúp tui nhiều thứ, và tất nhiên là về tinh thần. Bù lại, tui cũng giúp Shuu nhiều thứ [đó là lời Shuu nói]. Nói cho đơn giản thì 2 đứa hỗ trợ nhau.
Shuu là người duy nhất ko phản đối khi tui đùa kiểu "xinh nhất thế giới", "người phụ nữ số một"... cũng chính vì sự thoải mái đó mà dù ở xa nửa vòng trái đất nhưng tui với mắm Shuu như là đôi bạn ngày nào cũng gặp nhau.
Nhớ cái hồi "đó đó". Tui thức khuya, Shuu mới ngủ dậy vào sáng sớm, 2 đứa chat voice và hát song ca. Hát hay khủng khiếp, đúng là một cặp trời sinh.
Chúc mừng SN người phụ nữ số 1 thế giới.

Tui viết thì chả hay [với lại tui ko muốn nói sâu về chuyện riêng] nhưng mà tui muốn để H và S biết là họ quan trọng thế nào với tui.
Love both of you :x

Sunday, March 20, 2011

Sẽ như tuổi 20


1. Tui thích một câu nói trong film "Inception", khi Cobb nói với Saito ở cuối film: "Hãy trở lại, để chúng ta có thể lại trẻ trung cùng nhau". Tui ko biết ở cái tuổi của tui hiện tại thì đã gọi là già chưa, nhưng sáng nay, trong lúc chạy xe lên công viên Hoàng Văn Thụ, tui chợt nhận ra một điều cũ rích là người ta ko xét sự già trẻ theo độ tuổi.
Tui nhớ năm tui 20 tuổi, tui là một người đầy nhiệt huyết với cuộc sống. Đối với tui, lúc đó, cuộc sống là một màu xanh, màu xanh của hy vọng, của sự chứng tỏ khả năng của tuổi trẻ. Tui hoàn toàn tin tưởng vào điều đó một cách chắc chắn và có thể nói là quá ngây thơ. Rồi tui bị "tát" vào mặt một cái rõ đau, cái "tát" ấy [tất nhiên là ẩn dụ] như muốn nói với tui rằng "Tỉnh lại đi! Nhìn kỹ cuộc đời đi! Nó là một mớ bòng bong dối trá, giả tạo!" Thế là tui bắt đầu ko tin vào cuộc sống xung quanh, và gần đúng như thế, đa phần những gì tui gặp phải là những thứ vô cùng giả tạo. Chẳng trách mà tui từ một thằng rất nhát, trở thành một tên chửi đời chả ngán ai. Ngay cả những entry tui viết trước đây, ít nhiều gì tui cũng "gửi gấm" một giọng điệu mỉa mai cuộc đời hay một đối tượng nào đó. Tui tưởng điều đó cũng khá là thú vị, nhưng... chính trong đoạn đường từ nhà đến công viên sáng nay, tui thấy rằng tui hoàn toàn sai lầm.
Để so sánh, tui lấy blog của một người mà tui hay đọc để so với những gì tui viết. Rõ ràng anh này cũng có cái nhìn khắc khoải về cuộc sống, nhưng anh ta chỉ nói về mình. Còn tui, tui dùng mình để chửi đời. Rất là tiêu cực!
Cũng nhờ vậy mà tui nhận ra là mình đã bỏ đi cái sự nhiệt huyết của mình từ lâu và dường như nó chẳng còn tồn tại trong suy nghĩ của tui. Làm gì tui cũng chỉ làm thế thôi, ko có chút nhiệt tình nào trong những việc đó. Điều này giống như câu nói của mẹ Teresa được trích dẫn trong cuốn "Thư Gửi Em" của thầy Nhiên "Vấn đề không phải là chúng ta làm được bao nhiêu việc, mà là chúng ta đặt bao nhiêu tình yêu vào việc mình làm".
Tui viết đoạn này ko phải vì khoe khoang gì, với lại chả có ai đọc blog tui cả, tui viết ra điều này để lỡ sau này tui có quên thì khi đọc lại những dòng này, nó sẽ nhắc cho tui nhớ là tui đã quyết tâm như thế nào để tìm lại sự nhiệt huyết của chính mình. Chắc chắn nó sẽ có những cái khác nhưng thời gian ko thể quay lại, tui chỉ cần lấy lại được tinh thần tuổi 20 của mình, và tui sẽ như tuổi 20 một lần nữa.

2. Có thể hôm nay sẽ là một ngày CN như những ngày CN trước của tui. Tức là sau khi đi lễ sáng, tui sẽ về nhà mở máy để chơi game hoặc xem film, xong rồi nằm ngủ, rồi lại xem film hoặc chơi game và thế là hết ngày cuối tuần. Tui nhớ một bà chị từng hỏi tui rằng một cuộc sống như thế có thú vị ko? Chắc chắn là ko! Đặc biệt là với tui, một đứa rất ham vui và ko thể ở yên một chỗ. Thế là, sau khi đi lễ về, tui làm 1 ổ bánh mì cá hộp bỏ vào túi xách và công viên Hoàng Văn Thụ thẳng tiến. Nếu lúc đó, tui quyết định mở film lên xem thì tui sẽ ko gặp được những sự việc thú vị, trong đó có chuyện tui đã nói ở trên.
Mọi sự đều là tình cờ, hoặc như những người Công Giáo nói: Đó là ý Chúa!

3. Tui đến công viên HVT lúc gần 9h30. Đã lâu rồi ko tới đây vào sáng CN, tính ra cũng gần 3 năm. Bây giờ công viên trông đẹp hơn hồi trước nhiều, và tất nhiên là đông vui hơn nhiều. Khác hẳn với công viên 30-04, nơi mà mọi người có thể đến để cafe bệt, tán gẫu xí xô xí xào, công viên HVT vẫn mang vẻ đặc trưng mà tui từng biết. Vẫn những nhóm HĐ ngồi sinh hoạt thành vòng tròn, thêm vào đó là những nhóm của Đoàn Thanh Niên vô cùng sôi nổi. Tui đã từng ở trong số đó và bây giờ sẽ lại nằm trong số đó.
Tui được những người bạn chào đón vì sự trở lại của mình. Ko máy tính, ko điện thoại, ko có những cái thường ngày tui hay tiếp xúc, và nói cho sến sến một tí thì tui cảm thấy thật bình yên. Trở lại với những bài nhạc, những giọng hát tập thể là một điều tuyệt vời. Tui mượn cây Harmonica của một người trong nhóm, thử bài "Cánh bướm vườn Xuân": "Tèn ten ten tén tén ten tèn tén..." Tui chỉ thổi được đoạn đầu, rồi trả lại cây Harmonica kèm thêm câu nói "Anh ko chơi lâu rồi, chả nhớ nốt". Mặc dù tui chỉ biết chơi mấy bài tông C và Am, và toàn là bài dễ, nhưng mà đúng là tui đã quên mất cảm giác buổi sáng sớm cầm cây Harmonica để thổi cho thỏa cái máu văn nghệ văn gừng và tất nhiên là ko văng tục.

4. Sáng nay, với một sự trùng hợp đến kỳ lạ, bọn tui đã ít nhiều thấm được từ "Thinh lặng" từ những câu chuyện của các anh chị trong nhóm.
Chuyện là tối hôm qua, tức T7, là lễ bổn mạng Thánh Giuse [Joseph], những ai có tên Thánh Giuse đều được nhóm tặng cho cuốn "Thư Gửi Em" của thầy Nhiên. Vì tối qua anh T. ko có tham dự nên sáng nay anh mới nhận được cuốn sách. Trong quá trình sinh hoạt, anh hay mở cuốn sách ra theo quán tính của tay, và nhiều lần trong số đó mở đúng bài "Thinh Lặng". Đến cuối buổi, anh mới nói ra điều này và anh đọc một đoạn trong đó
"Mỗi tuần hãy dành ra ít nhất là một giờ để xét lại những biến cố xảy ra và phản ứng của mình. Trong dòng đời thác lũ, nếu em không ngồi lại suy nghĩ về bản thân thì chẳng bao lâu em sẽ đánh mất chính mình. Mất mát lớn nhất của một con người là đánh mất chính mình. Hãy tìm cho em những thời gian thinh lặng"
Một điều vô cùng trùng hợp ở đây chính là bản tính của Thánh cả Giuse chính là thinh lặng và suy nghĩ.
Một chi trong nhóm có nói thế này, nếu mà mình chỉ nói với người khác là "đừng sống nhanh quá, hãy sống chậm lại" thì điều đó ko có tác dụng. Đúng như vậy thật, vì đó chỉ là lời nói suông, nếu mà có những việc thực tế thì sẽ dễ dàng cảm nhận hơn. Thế là chị kể về chuyện của chị. Chi lôi bọc thuốc trong túi xách ra và nói, đây chính là hậu quả của việc "nhanh" đây. Trước Tết, chị bỗng cảm thấy ngực bị đau mỗi lần cúi xuống. Chị đi bác sĩ. Sau khi khám, kết quả cho thấy là chị ko bị gì cả. Bác sĩ cho chị một mớ thuốc và rõ ràng đó chỉ là cách điều trị tâm lý. Cả bạn của chị, một bác sĩ, cũng nói là chị ko bị gì hết. Nhưng sự việc như thế là ko bình thường. Đó là điều khó mà lý giải. Và có một người khuyên chị làm mọi việc thì cứ từ từ. Tính chị thì chạy xe khác nhanh, nhưng có một hôm, trong lúc chạy xe, chị tự hỏi mình rằng mình chạy nhanh làm gì, mình hoàn toàn ko có việc gì gấp. Thế rồi chị chạy chậm lại. Tất nhiên, bệnh của chị có hết hay ko là chuyện khác, còn việc chị chạy xe chậm lại đã giúp chị cảm thấy tốt hơn.
Tui cũng là người chạy xe nhanh mặc dù chẳng có gì phải vội vã. Trên đường về, tui đã thử chạy chậm lại, mặc dù nhiều lúc tui cũng muốn kéo ga để phóng một cái "vèo" nhưng tui đã kìm lại được. Điều đương nhiên là thời gian về đến nhà của tui dài hơn mọi khi, và mặc dù tui chưa cảm thấy khác biệt gì nhiều nhưng tui sẽ cố ko vội vã khi không cần thiết, vì điều đó có thể gây ảnh hưởng xấu về lâu dài cho mình.
Như trong một câu chuyện có đoạn "... anh có cái cảm giác kỳ quặc rằng mình đang đi xuyên qua cuộc sống trên một chiếc xe lửa cao tốc không dừng bất cứ nơi nào và sẽ tông mạnh vào bức tường của cái chết mà không có thì giờ ngắm nhìn phong cảnh..."
Cỏ thể tui cũng đang đi trên chiếc tàu cao tốc như thế và tui sẽ quyết định kéo thắng cho nó, nếu ko thì tui có thể nhảy ra khỏi nó và kiếm một chiếc xe đạp để đi tiếp... Luôn có nhiều sự lựa chọn, nếu ko có thì tui có thể tự tạo ra cho chính mình. Vấn đề ko phải là ko có lựa chọn, vấn đề là mình có dám lựa chọn và làm theo quyết định của mình hay ko.

Một ngày cuối tuần bình thường...

Wednesday, March 16, 2011

Sau trận động đất

Hôm nay tui sẽ làm một việc mà cả tháng này ko làm, đó là viết blog.

Thực ra, nếu để viết blog thì tui có khối chuyện để nói nhưng vì dạo này tui cũng bớt nói nhảm rồi nên cả tháng trời chẳng có một entry nào. Đến hôm nay, nhân sự kiện động đất ở Nhật, tui lại muốn nói một số chuyện mắt thấy, tai nghe, đầu suy nghĩ...


1. Điều gì tạo nên sự khác biệt giữa một tên tuổi lớn và một kẻ vô danh? Một tên tuổi lớn không phải là Thánh, họ nổi tiếng, nhiều người yêu thích họ vì họ làm những sự khác biệt. M. Jackson và John Lennon là hai trong số đó. Tui thích những bài hát vì cộng đồng của hai ca sĩ này: Heal The World, Imagine, Happy Christmas (War Is Over)... Họ là những người có quan điểm (mong muốn) rằng cả thể giới này là một. Trong khi đó, một người bình thường thì lúc nào cũng nghĩ trong đầu từ "đất khách quê người".
Một người ở dưới quê lên thành phố kiếm sống thì bảo là họ sống ở "đất khách quê người". Vậy thì nói cả dân tộc chúng ta đều là con cháu Âu Cơ - Lạc Long Quân làm gì?! Một học sinh du học ở nước ngoài cũng nói là mình phải sống ở nơi "đất khách quê người"... Tức là trong đầu họ đã có sự phân biệt đối xử rồi. Tui nhớ bộ film "Invictus" có một cảnh các nhà thể thao của Nam Phi họp để giải tán đội Springbok, sau khi Nelson Mandela lên làm tổng thống. Những người này nói là họ đã chịu sự phân biệt chủng tộc của người da trắng, nên đội bóng bầu dục của nước họ toàn là dân da trắng, vì thế họ muốn giải tán Springbok. Vậy đặt câu hỏi ngược lại, có phải chính họ đang phân biệt chủng tộc ko?!
Tui giống như là đang vơ đũa cả nắm vậy hehe.
Hôm thứ Sáu rồi, nghe tin động đất bên Nhật, tui thấy cũng thường, tại vì bên đó vẫn hay bị động đất mà. Sau khi đọc báo thì mới biết động đất tới 8,9 độ Richter. Nếu tôi nhớ ko lầm thì mỗi độ Richter cách nhau 12 lần. Như thế thì rất mạnh và người Nhật cũng nói như thế. Vậy là sau trận động đất, bây giờ người ta rủ nhau quyên góp giúp đỡ Nhật, trong đó có VN. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng mà tui thấy hợp lý thôi. Nhật đã giúp VN bao nhiêu thì bây giờ chính là thời điểm để VN có thể làm điều gì đó. Có thể VN ko bằng các nước khác nhưng mà tui vừa đọc một bài tính đơn giản ở trên mạng, VN có hơn 80tr dân, mỗi người chỉ cần góp 1$ [Tây hóa ghê!] thì 1tr người sẽ góp được 1tr $. Trong khi đó, 1$ thì cũng cỡ bằng 1 bữa cơm trưa của dân văn phòng.
Tui vẫn còn nhớ chuyện người đi nhặt sao biển. Thế mới gọi là "... all the people, sharing all the world..."


2. Vẫn chuyện động đất ở Nhật.
Cũng như mọi người, cái tui khâm phục nhất ở người Nhật là sự kỷ luật của họ. Đúng như mấy tờ báo nước ngoài đã nói, tình trạng sau động đất ở Nhật là một điều thần kỳ và có lẽ trong đầu óc của người Nhật không có khái niệm "hôi của". Nhưng mà cũng vì lý do đó mà ở VN bắt đầu có cái kiểu "giá như nền giáo dục ở nước ta..." blah blah blah. Tui ko còn làm trong ngành giáo dục nhưng mà dù có còn làm đi chăng nữa thì tui cũng ko dám nói như thế. Vì đó ko phải trách nhiệm của tui, nếu tui có nói hay ko thì cũng chả ảnh hưởng gì. Tui thấy cái đó giống như ra vẻ ta đây cũng biết quan tâm đến xã hội. Whatever!
Ở đây, điều tui rút ra được là phải thay đổi bản thân [cái này làm tui nhớ đến câu chuyện về người muốn thay đổi thế giới] và nếu có thể thì thay đổi được ít nhiều suy nghĩ của một người nào đó. Có thể tui sẽ ko mua được [có được] một cái gì đó khi đứng xếp hàng trong khi những con [xin lỗi] đười ươi giành giựt nhau, nhưng ko sao, ít ra thì tui cũng hài lòng với bản thân mình và ko nguyền rủa người khác [ngay trong entry này tui cũng chưa bỏ được cái tật chửi bới người khác].
Không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.


3. Sau vụ động đất lần này có rộ lên tin đồn về "Siêu mặt trăng" và "Mưa acid". Tui thì ko quan tâm lắm đến mấy vụ đó, tui chỉ tăng phần trăm tin tưởng về vụ "Sóng thần" vào năm 2012 lên 70%. Nghe có vẻ tui muốn chơi trội nhưng mà ko phải vậy đâu, tui muốn chờ xem nếu điều đó có thật thì thế giới này sẽ thế nào. Đâu phải ai cũng được sống tới ngày tận thế. Ngay cả George Lucas cũng tin vào điều này mà. Có người hỏi tui là nếu sự kiện đó có thật thì từ giờ tới đó nên làm gì. Đơn giản thôi, hãy sống tốt hơn!