
1. Tui thích một câu nói trong film "Inception", khi Cobb nói với Saito ở cuối film: "Hãy trở lại, để chúng ta có thể lại trẻ trung cùng nhau". Tui ko biết ở cái tuổi của tui hiện tại thì đã gọi là già chưa, nhưng sáng nay, trong lúc chạy xe lên công viên Hoàng Văn Thụ, tui chợt nhận ra một điều cũ rích là người ta ko xét sự già trẻ theo độ tuổi.
Tui nhớ năm tui 20 tuổi, tui là một người đầy nhiệt huyết với cuộc sống. Đối với tui, lúc đó, cuộc sống là một màu xanh, màu xanh của hy vọng, của sự chứng tỏ khả năng của tuổi trẻ. Tui hoàn toàn tin tưởng vào điều đó một cách chắc chắn và có thể nói là quá ngây thơ. Rồi tui bị "tát" vào mặt một cái rõ đau, cái "tát" ấy [tất nhiên là ẩn dụ] như muốn nói với tui rằng "Tỉnh lại đi! Nhìn kỹ cuộc đời đi! Nó là một mớ bòng bong dối trá, giả tạo!" Thế là tui bắt đầu ko tin vào cuộc sống xung quanh, và gần đúng như thế, đa phần những gì tui gặp phải là những thứ vô cùng giả tạo. Chẳng trách mà tui từ một thằng rất nhát, trở thành một tên chửi đời chả ngán ai. Ngay cả những entry tui viết trước đây, ít nhiều gì tui cũng "gửi gấm" một giọng điệu mỉa mai cuộc đời hay một đối tượng nào đó. Tui tưởng điều đó cũng khá là thú vị, nhưng... chính trong đoạn đường từ nhà đến công viên sáng nay, tui thấy rằng tui hoàn toàn sai lầm.
Để so sánh, tui lấy blog của một người mà tui hay đọc để so với những gì tui viết. Rõ ràng anh này cũng có cái nhìn khắc khoải về cuộc sống, nhưng anh ta chỉ nói về mình. Còn tui, tui dùng mình để chửi đời. Rất là tiêu cực!
Cũng nhờ vậy mà tui nhận ra là mình đã bỏ đi cái sự nhiệt huyết của mình từ lâu và dường như nó chẳng còn tồn tại trong suy nghĩ của tui. Làm gì tui cũng chỉ làm thế thôi, ko có chút nhiệt tình nào trong những việc đó. Điều này giống như câu nói của mẹ Teresa được trích dẫn trong cuốn "Thư Gửi Em" của thầy Nhiên "Vấn đề không phải là chúng ta làm được bao nhiêu việc, mà là chúng ta đặt bao nhiêu tình yêu vào việc mình làm".
Tui viết đoạn này ko phải vì khoe khoang gì, với lại chả có ai đọc blog tui cả, tui viết ra điều này để lỡ sau này tui có quên thì khi đọc lại những dòng này, nó sẽ nhắc cho tui nhớ là tui đã quyết tâm như thế nào để tìm lại sự nhiệt huyết của chính mình. Chắc chắn nó sẽ có những cái khác nhưng thời gian ko thể quay lại, tui chỉ cần lấy lại được tinh thần tuổi 20 của mình, và tui sẽ như tuổi 20 một lần nữa.
2. Có thể hôm nay sẽ là một ngày CN như những ngày CN trước của tui. Tức là sau khi đi lễ sáng, tui sẽ về nhà mở máy để chơi game hoặc xem film, xong rồi nằm ngủ, rồi lại xem film hoặc chơi game và thế là hết ngày cuối tuần. Tui nhớ một bà chị từng hỏi tui rằng một cuộc sống như thế có thú vị ko? Chắc chắn là ko! Đặc biệt là với tui, một đứa rất ham vui và ko thể ở yên một chỗ. Thế là, sau khi đi lễ về, tui làm 1 ổ bánh mì cá hộp bỏ vào túi xách và công viên Hoàng Văn Thụ thẳng tiến. Nếu lúc đó, tui quyết định mở film lên xem thì tui sẽ ko gặp được những sự việc thú vị, trong đó có chuyện tui đã nói ở trên.
Mọi sự đều là tình cờ, hoặc như những người Công Giáo nói: Đó là ý Chúa!
3. Tui đến công viên HVT lúc gần 9h30. Đã lâu rồi ko tới đây vào sáng CN, tính ra cũng gần 3 năm. Bây giờ công viên trông đẹp hơn hồi trước nhiều, và tất nhiên là đông vui hơn nhiều. Khác hẳn với công viên 30-04, nơi mà mọi người có thể đến để cafe bệt, tán gẫu xí xô xí xào, công viên HVT vẫn mang vẻ đặc trưng mà tui từng biết. Vẫn những nhóm HĐ ngồi sinh hoạt thành vòng tròn, thêm vào đó là những nhóm của Đoàn Thanh Niên vô cùng sôi nổi. Tui đã từng ở trong số đó và bây giờ sẽ lại nằm trong số đó.
Tui được những người bạn chào đón vì sự trở lại của mình. Ko máy tính, ko điện thoại, ko có những cái thường ngày tui hay tiếp xúc, và nói cho sến sến một tí thì tui cảm thấy thật bình yên. Trở lại với những bài nhạc, những giọng hát tập thể là một điều tuyệt vời. Tui mượn cây Harmonica của một người trong nhóm, thử bài "Cánh bướm vườn Xuân": "Tèn ten ten tén tén ten tèn tén..." Tui chỉ thổi được đoạn đầu, rồi trả lại cây Harmonica kèm thêm câu nói "Anh ko chơi lâu rồi, chả nhớ nốt". Mặc dù tui chỉ biết chơi mấy bài tông C và Am, và toàn là bài dễ, nhưng mà đúng là tui đã quên mất cảm giác buổi sáng sớm cầm cây Harmonica để thổi cho thỏa cái máu văn nghệ văn gừng và tất nhiên là ko văng tục.
4. Sáng nay, với một sự trùng hợp đến kỳ lạ, bọn tui đã ít nhiều thấm được từ "Thinh lặng" từ những câu chuyện của các anh chị trong nhóm.
Chuyện là tối hôm qua, tức T7, là lễ bổn mạng Thánh Giuse [Joseph], những ai có tên Thánh Giuse đều được nhóm tặng cho cuốn "Thư Gửi Em" của thầy Nhiên. Vì tối qua anh T. ko có tham dự nên sáng nay anh mới nhận được cuốn sách. Trong quá trình sinh hoạt, anh hay mở cuốn sách ra theo quán tính của tay, và nhiều lần trong số đó mở đúng bài "Thinh Lặng". Đến cuối buổi, anh mới nói ra điều này và anh đọc một đoạn trong đó
"Mỗi tuần hãy dành ra ít nhất là một giờ để xét lại những biến cố xảy ra và phản ứng của mình. Trong dòng đời thác lũ, nếu em không ngồi lại suy nghĩ về bản thân thì chẳng bao lâu em sẽ đánh mất chính mình. Mất mát lớn nhất của một con người là đánh mất chính mình. Hãy tìm cho em những thời gian thinh lặng"
Một điều vô cùng trùng hợp ở đây chính là bản tính của Thánh cả Giuse chính là thinh lặng và suy nghĩ.
Một chi trong nhóm có nói thế này, nếu mà mình chỉ nói với người khác là "đừng sống nhanh quá, hãy sống chậm lại" thì điều đó ko có tác dụng. Đúng như vậy thật, vì đó chỉ là lời nói suông, nếu mà có những việc thực tế thì sẽ dễ dàng cảm nhận hơn. Thế là chị kể về chuyện của chị. Chi lôi bọc thuốc trong túi xách ra và nói, đây chính là hậu quả của việc "nhanh" đây. Trước Tết, chị bỗng cảm thấy ngực bị đau mỗi lần cúi xuống. Chị đi bác sĩ. Sau khi khám, kết quả cho thấy là chị ko bị gì cả. Bác sĩ cho chị một mớ thuốc và rõ ràng đó chỉ là cách điều trị tâm lý. Cả bạn của chị, một bác sĩ, cũng nói là chị ko bị gì hết. Nhưng sự việc như thế là ko bình thường. Đó là điều khó mà lý giải. Và có một người khuyên chị làm mọi việc thì cứ từ từ. Tính chị thì chạy xe khác nhanh, nhưng có một hôm, trong lúc chạy xe, chị tự hỏi mình rằng mình chạy nhanh làm gì, mình hoàn toàn ko có việc gì gấp. Thế rồi chị chạy chậm lại. Tất nhiên, bệnh của chị có hết hay ko là chuyện khác, còn việc chị chạy xe chậm lại đã giúp chị cảm thấy tốt hơn.
Tui cũng là người chạy xe nhanh mặc dù chẳng có gì phải vội vã. Trên đường về, tui đã thử chạy chậm lại, mặc dù nhiều lúc tui cũng muốn kéo ga để phóng một cái "vèo" nhưng tui đã kìm lại được. Điều đương nhiên là thời gian về đến nhà của tui dài hơn mọi khi, và mặc dù tui chưa cảm thấy khác biệt gì nhiều nhưng tui sẽ cố ko vội vã khi không cần thiết, vì điều đó có thể gây ảnh hưởng xấu về lâu dài cho mình.
Như trong một câu chuyện có đoạn "... anh có cái cảm giác kỳ quặc rằng mình đang đi xuyên qua cuộc sống trên một chiếc xe lửa cao tốc không dừng bất cứ nơi nào và sẽ tông mạnh vào bức tường của cái chết mà không có thì giờ ngắm nhìn phong cảnh..."
Cỏ thể tui cũng đang đi trên chiếc tàu cao tốc như thế và tui sẽ quyết định kéo thắng cho nó, nếu ko thì tui có thể nhảy ra khỏi nó và kiếm một chiếc xe đạp để đi tiếp... Luôn có nhiều sự lựa chọn, nếu ko có thì tui có thể tự tạo ra cho chính mình. Vấn đề ko phải là ko có lựa chọn, vấn đề là mình có dám lựa chọn và làm theo quyết định của mình hay ko.
Một ngày cuối tuần bình thường...