Saturday, February 5, 2011

Dran, see you next year


Vậy là hôm nay là mùng 3 Tết, khuya mùng 3 Tết, điều này bất giác khiến tui có một chút gì đó buồn buồn mặc dù tui đã cố quên đi. Có lẽ giờ này họ đang ngồi ăn cháo ở ngã 3 Dầu Giây, có lẽ tui lại được là 1 trong số họ, những "tên điên" giữa cuộc sống.

Nhiều khi tui hối tiếc về quyết định nghỉ việc ở chỗ cũ, ko phải vì chỗ đó có công việc nhàn hạ hơn, mà vì ở nơi đó nghỉ Tết nhiều hơn. Chính điều này đã khiến tui ko thể tham gia vào chuyến hành trình Tết năm nay. Tui chỉ được nghỉ đến hết mùng 5, trong khi đó, đến mùng 9 thì hành trình mới kết thúc. Thế là tui đành bấm bụng hẹn năm sau.

Điều này cũng ko thể khiến tui ko nghĩ lại chuyến hành trình năm ngoái. Tui vẫn còn nhớ như in cảm giác khi đó.

Tui nhớ rõ cảm giác lái xe máy trong cái tiết trời bắt đầu se lạnh khi lên vùng cao, phía trên là bầu trời đầy sao.

Tui nhớ cảm giác hồi hộp khi lái xe trên con đèo Bảo Lộc đầy ổ voi mà chỉ cần một tí mất tập trung là có thể xong đời dưới vực.

Tui nhớ cả đám phải hì hục bơm bánh xe trong đêm thế nào trong khi xung quanh chó sủa vang trời, cũng may là ko ai ra mắng.


Tui nhớ ánh nắng chói chang của vùng cao nhưng vẫn ko ngớt cái lạnh.

Tui nhớ cảm giác nổi da gà khi một chiếc xe tải lao xuống đèo với tốc độ cao rồi thắng gấp, bẻ tay lái và tiếp tục lao xuống.

Tui nhớ chiếc xe Dream già cỗi phải oằn mình leo lên những con dốc cao làm nhiều khi tui muốn đá nó một phát.


Tui nhớ cái cảnh Đông cầm đàn guitar và cả đám con trai ngồi hát "Hey Jude" rồi "Let It Be".

Tui nhớ cái đường nhỏ quanh co đi vào thác mà từ chỗ có tráng xi măng nó chuyển sang thành đường mòn.

Tui nhớ hình ảnh những thân cây bị cháy đen mà thỉnh thoảng tui lại trông ra mặt người.


Tui nhớ quan cảnh kỳ vĩ của rừng núi đã khiến tui phải đứng lại một lúc lâu để tận hưởng nó.

Tui nhớ cái dốc núi bọn tui phải leo xuống mà ko có 1 dụng cụ nào.

Tui nhớ cái đêm trong rừng với những bài hát xuân mà tui và 1 tên nhóc cùng ngồi hát


Tui cũng nhớ cái lạnh cắt da khiến tui ko tài nào ngủ được trong đêm đó và có lúc tui đã tự trách mình tham gia vào cái vụ này làm gì ko biết.

Tui nhớ sự phân chia mong manh giữa nóng và lạnh khi ngồi trước đống lửa, nó gây cho tui cảm giác khó chịu và tui ước gì lúc đó có thêm 1 cái chăn


Tui nhớ cảm giác khoan khoái khi nhìn vào ánh nắng buổi sớm, trời trong xanh, thỉnh thoảng lại có vài đám mây bay ngang và, tất nhiên, tiếng chim hót trong rừng.

Tui nhớ cái lạnh của dòng suối khi tui thử ngụp mình trong nó để rồi phải chạy lên ngay cạnh đống lửa để sưởi ấm


Tui nhớ khoảng thời gian ngồi tám chuyện với Thắm, nhóc Đạt trên những tảng đá dọc con suối, một cảm giác rất yên bình của thiên nhiên.

Tui nhớ dòng nước mát lạnh khi tui thả chân xuống và thực sự là có lúc [1 khoảng rất ngắn] tui muốn ở lại đó.


Tui nhớ cái "tủ lạnh" [ngôi nhà bọn tui tá túc] khi đêm xuống thì nó đúng như là cái tủ lạnh dù có quấn chăn dầy đến cỡ nào.

Tui nhớ chợ đêm Đà Lạt với những câu trả giá cho cái mũ len và găng tay của mình.

Tui nhớ cảnh cả đám tụ tập trước đống lửa lớn cạnh "tủ lạnh"như những người du mục thật sự


Tui nhớ hồ Than Thở với cảnh đẹp đã bị tàn phá bởi những đoàn du lịch, những bãi rác được tạo ra bởi những con người vô ý thức.

Tui nhớ hồ Xuân Hương cạn nước trông xấu òm cứ như là diễn viên đóng film mà ko trang điểm.

Tui nhớ cảnh sương mù che phủ khi ở trên đỉnh đèo trên đường xuống Nha Trang.


Tui nhớ con đường bụi mù mịt mà sau khi ra khỏi đó, đứa nào cũng như từ địa ngục trở về.

Tui nhớ Bãi Dài một chiều yên ả vắng khách, còn bọn tui thì tự tạo 1 chút lửa nho nhỏ để sưởi sau khi tắm biển.


Tui nhớ bài hát "Tìm lại" mà bọn tui cất lên mỗi khi chạy lạc đường trong đêm tối.

Tui nhớ bãi ngô mà tui đứng đợi nhóm sau chạy đến.

Tui nhớ khung cảnh thanh bình của một miền quê vùng biển nơi bọn tui ở nhờ 1 đêm.

Tui nhớ cảnh vài người ngồi chơi ô ăn quan khiến tui hồi tưởng về những ngày còn bé.


Tui nhớ cảnh núi non hùng vĩ và bầu trời trong xanh cứ như là trên đời này chỉ có chúng là đẹp nhất.

Tui nhớ những con người thân thiện đã cho bọn tui ở nhờ và cái bàn chải đánh răng mà tui để quên ở nhà họ.

Tui nhớ Thắm, cái người mà mượn iPod của tui rồi nghe đến hết pin, và mặc dù tui vẫn hay chat với T. nhưng vẫn chưa có dịp gặp lần thứ 2 dù 2 đứa có ít nhất 6 lần hẹn đi cafe bệt.


Tui nhớ cái nóng khủng khiếp khi chạy từ Phan Rang về Phan Thiết khiến cho những bộ đồ trên Dran trở nên vô dụng.

Tui nhớ bãi biển trong xanh ở Cà Ná khiến tui cũng phải "tự sướng" 1 tấm ảnh.

Tui nhớ cái đêm ở Phan Thiết với trò ảo thuật bài của nhóc Đạt và được dạy xem chòm sao Orion.


Tui nhớ cái cảm giác vừa chạy vừa lo cho chiếc Dream của mình trên đường về nhà.

Tui nhớ cảm giác sung sướng thế nào khi thắng xe bên hông cái cửa sổ quen thuộc và tui chợi lẩm bẩm "home" [đúng là Tây hóa]

Thế là xong 1 chuyến hành trình dài và cũ. Bây giờ chỉ mong là họ lên đường và trở về an toàn. Hẹn Dran năm tới, hẹn những "tên điên" vào năm tới.

Chúc mừng năm mới

No comments:

Post a Comment