Sunday, January 9, 2011

A little more


Dạo này, à không, nói chính xác là cả năm nay tính tình tui thay đổi hơi nhiều. Man man hơn trước, thực dụng hơn trước, thấy mọi thứ đều thuộc dạng thường thường, quan tâm cũng được, ko quan tâm cũng được. Tức là tui đang ở trạng thái "bão hòa". Từ lúc viết ở cái blog này toàn nói chuyện nhảm nhí nên hôm nay, một tối đẹp trời, có thể có trăng, có thể có sao, tui thử kiếm cái gì đó bình thường một tí để viết, để take lại cái cảm giác viết lách hồi mấy tỷ năm về trước.

1. Nói về chuyện tình cảm cái. Hồi học cấp 3 nếu tui nói tui ko thích nhỏ nào thì tui xạo là cái chắc, ko những thế, theo trí nhớ của tui là cái số lượng tui thích cũng chục người, nằm rải rác ở các lớp. Mà đúng là chuyện tình cảm học sinh, mau thích mau quên, nhưng mà có điều là mỗi lần thích nhỏ nào là mỗi lần buồn một tí, mà buồn thật luôn. Tui nói ra cái này ko phải khoe khoang cái chiến tích chả có gì lẫy lừng, lý do là hồi đó nhìn cái mặt tui là bọn con gái bỏ chạy mất dép, tui nói ra là để so sánh sự khác biệt của tui hồi đó và bây giờ. Bây giờ, nếu tui thích nhỏ nào thì tui cũng mặc xác, nói vui cũng đúng, ko vui cũng đúng, nói thế nào cũng đúng. Nói thiệt là đến ngay thời điểm này, tui hết tin tưởng nổi phụ nữ. Ko phải vì họ đối xử với tui thế này, thế kia [thực ra thì ai cũng tốt hết] mà vì tui có cảm giác như thế là an toàn cho tui [cái này là về chuyện tình cảm].

2. Tui có nhỏ bạn mà mỗi lần nghĩ tới cái nhỏ này là tui liên tưởng đến xe bus số 56, và ngược lại. Lý do là ngoài hồi cùng học chung 2 năm cấp 3 thì phần lớn, tui gặp nhỏ này trên xe bus 56. Hồi còn là sinh viên cao đẳng cũng thế, đến khi đi làm rồi thành sinh viên đại học cũng chẳng khác gì. Kể từ lúc tui vào công ty mới, tui hết đi xe bus nên tui nghĩ chắc chẳng gặp lại nhỏ này đâu. Đùng một cái, sáng 01/01/2011, vừa ăn sáng xong thì có điện thoại. Tui nhìn thấy số lạ, bắt máy lên thì có giọng phụ nữ:
- Phát hả, đang ở đâu vậy?
- Ừ, đang ở nhà. Mà cho hỏi ai vậy?
- H. nè, đi uống cafe ko? Có cả T. nữa.
Tui nói thiệt chứ có nằm mơ tui cũng ko ngờ là "cô nàng số 56" lại gọi cho tui, mà lại đi cả với thằng mập bạn chí cốt của tui hồi đó nữa. Thế là tui có một cái Tết Tây khá thú vị. Tui ko tin dị đoan nhưng mà cũng hy vọng đây là điềm may cho một năm sắp tới.

3. Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác chán học như thế này. Lần gần đây, và là duy nhất, tui chán học là cách đây 6 năm, lúc học lớp 12. Lúc đó, với khả năng "trời phú" cho thì tui chắc chắn ko bị rớt tốt nghiệp [mà kết quả là lớp tui có đứa nào bị rớt đâu], nên tui cũng chả muốn học cho lắm. Đi thi đại học là cái sự ép buộc của mẹ tui, mặc dù tui biết chắc là tui ko đậu. Dù sao thì số phận cũng đưa đẩy tui đi con đường cao đẳng và có được vài cái để mà khoe với thiên hạ.
6 năm sau, tức là hiện tại, tui cũng mong mau tốt nghiệp cho rồi. Rồi xả hơi một thời gian. Buổi tối thay vì tới lớp thì về nhà ngâm cứu mấy cuốn sách, rồi mấy cái khác nữa. Cuối tuần ko phải đi học mà có thể nằm ngủ nướng. Sáng thứ Bảy thì vô Tuấn Ngọc feel chút nhạc, rủ ai đó vào 8 chuyện đời. Sáng CN thì đi lễ sớm hơn mọi khi, về trễ hơn mọi khi để ngắm cái nhà thờ được sửa sang ngày càng đẹp. Để có thể muốn chơi game thì chơi chứ ko phải lo cho cái seminar như bây giờ.

4. Nói một tí về chuyện "đứng núi này trông núi nọ"
Càng nghĩ càng thấy thấm. Tui thấy cái gì mà mình nói là hiểu, chưa chắc là đã hiểu, và hiểu là một chuyện, còn thấm hay ko lại là chuyện khác. Người ta chỉ "thấm" được 1 cái gì đó khi mình ở trong đúng hoàn cảnh như thế. Cái bản chất của con người ta là cứng đầu, ko muốn bị người khác điều khiển, nên nếu mà bị góp ý thì có thể họ ko thích. Thế là tui ko dám góp ý, tui chỉ cố gắng tự lo cho mình, tránh lặp lại một số sai lầm đáng tiếc.

Hiện giờ tui đang trong tâm trạng rất là bực bội với phụ nữ nói chung, và một số người phụ nữ [hơn 1] nói riêng nên giọng điệu có phần hơi cay cú. Nhưng mà tui đảm bảo chỉ đến sáng mai là mặt tui lại thành :| như mọi khi và, tất nhiên, tui lại càng "bão hòa" hơn nữa. Một con người ko thể tạo ra bản tính của mình mà chính những điều xung quanh đã tạo nên anh ta, và ở một mặt nào đó, anh ta [tức là tui] chính là chiếc gương phản chiếu hệ quả của những sự việc đó. Tui đang trốn tránh trách nhiệm, bởi vì tui vẫn còn đang bực.
Lấy cái câu chia tay FB để kết cho cái bài lăng nhăng này:
Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.

======= Good bye and good night =======

No comments:

Post a Comment