Monday, January 31, 2011

Những ngày cuối năm [quick review film]


Khác với mọi năm, mà thực ra thì tui chả nhớ mấy năm trước tui làm gì trước Tết, nhưng chắc chắn là hoàn toàn khác, năm nay tui dành mấy ngày trước Tết để ngồi luyện film. Bao nhiêu bộ film trong năm rồi mà tui chưa có dịp để xem thì bây giờ tui lôi ra xem hết. Nhưng trước khi nói chuyện film, tui start bằng cái vụ kỷ lục tui vừa thiết lập cho mình.


1. Thứ Sáu tuần rồi là ngày đi làm cuối cùng trong năm nhưng tui chắc chắn là ngày hôm đó sẽ rất ư là đau đầu với tui, absolutely! Vì project có một số trục trặc nhỏ, nhưng mà ảnh hưởng hơi bị lớn, nên ngày hôm đó tui phải làm đến 10h tối. Nếu tính ra thì hôm đó, tui rời khỏi nhà lúc 6h30 sáng và về nhà lúc 10h30 tối, tức là 16 tiếng. Nếu chiều hôm đó, công ty ko mua đồ ăn về ăn tất niên thì chắc là đuối luôn. Nhưng dù sao thì tui cũng về tới nhà và thở phào 1 cái: Thế là nghỉ Tết.


2. Buried
Cái từ này cũng làm tui hơi bị điên đầu và bị 1 con bé chỉ pronoun là "beri" chứ ko phải "buri" hay "buyri". Tui cũng cố mà cãi và cá 1 con cá. Về nhà tra từ điển thì đúng là "beri" thật. Thế là thua con cá, nhưng mà chắc con bé đó ko đòi đâu.
Theo tui nghĩ cái film này sẽ khó mà thu hút được ai có tính tình phóng khoáng. Lý do là hơn 90 phút của bộ film chỉ có 1 nhân vật, nằm trong chiếc hòm và những cuộc gọi điện thoại. Tui nhớ là có khoảng 2 hoặc 3 lần tui muốn tắt cái bộ film này đi, việc đó chỉ diễn ra ở đoạn đầu film. Ko phải vì đoạn đầu dở mà vì tui hơi sợ khi xem 1 bộ film mà chỉ có 1 cảnh, mà cái cảnh đó lại nằm trong chiếc hòm, vốn là 1 thứ hơi bị kinh. Thế rồi tui cũng cố kiên nhẫn để xem tiếp bộ film và đúng là ko uổng phí khi xem.
Phải nói là cảm xúc của nhân vật trong film khá hợp lý, ít nhất là với tôi. Ban đầu, khi anh ta tỉnh dậy, phát hiện xung quanh mình là 1 màn đêm và ko gian có vẻ tù túng, anh ta vô cùng hoảng hốt. Nhưng rồi cảm xúc dần lắng xuống và anh ta tìm mọi cách để thoát. Trong hoàn cảnh này, ai cũng muốn có ánh sáng để nhìn thấy một cái gì đó nhưng rồi có lúc anh ta buông xui, tắt zippo và nằm thinh lặng trong bóng tối.
Thường thì một bộ film thế này chỉ có kết cục: Hoặc là anh ta được cứu sống, hoặc là anh ta chết. Nếu theo những mô-típ cũ thì anh ta sẽ được cứu sống, còn kiểu mới thì anh ta sẽ chết. Điều đó ko quan trọng. Điều quan trọng chính là những cảm xúc mà bộ film mang đến cho người xem. Giống như "127 Hours", chắc chắn người xem biết là cái anh chàng đó sẽ thoát nhưng họ vẫn xem, xem để biết con người ta khi đối mặt với cái chết, với những quyết định sẽ như thế nào.
Và ko phải ai trên đời này cũng dám quyết định...


3. Tangled
Tui ko thích những cái tên film nước ngoài do Việt Nam dịch, đơn giản là vì nó dở và hơi bị nhảm. Tất nhiên là trừ trường hợp cái tựa film đó quá đơn giản để dịch, đại loại như "Thiên Thần và Ác Quỷ". Và đây là một ví dụ điển hình "Tangled" ~> "Công Chúa Tóc Mây" :]]
Tui nhớ một đoạn giới thiệu "Kafka bên bờ biển" và Haruki Murakami như thế này: HM có thể xuất bản ẩn danh tác phẩm này mà người đọc vẫn có thể nhận ra ông. Ở đây tui có thể sửa lại một chút thành thế này về "Tangled" và Disney: Disney có thể phát hành ẩn danh bộ film này mà người xem vẫn biết chắc chắn đó là Disney.
Tại sao à? Vì chỉ cần xem film là tui có thể thấy cái mác Disney to đùng gắn trong film. Giống như một đám người đeo mặt nạ cầm súng vào ngân hàng thì tui biết chắc đó là cướp ngân hàng vậy. Bộ film đầy những cảnh hát hò theo phong cách Disney. Nhưng ko phải vì thế mà film nhàm chán, ngược lại, nó rất là vui và tất nhiên nó cũng dừng lại ở đó. Những bộ film kiểu thế này ít tạo cảm xúc xem cho tui, chỉ xem để giải trí thì được. Sau này có ai hỏi tui về bộ film này thì tui sẽ trả lời thế này: Là bộ film có công chúa nhưng ko có hoàng tử và kết thúc là công chúa cứu hoàng tử [cứ cho là thằng ăn trộm đó là hoàng tử]


4. Despicable Me
Cái film này, theo tui đánh giá, thì coi vui hơn Tangled, đặc biệt là mấy con robot màu vàng và con bé út vỗ vỗ vào cái miệng [cái này là do người phụ nữ số 1 thế giới của tui nói]. Nhưng cũng như cái film Tangled ở trên, film này tui coi vui là chính chứ cũng chả có cảm xúc gì vì nó vẫn là mô-típ cũ.


5. The Town
Đúng như lời nhận định của một số người về Ben Affleck, cái anh chàng này diễn mà mặt cứ đơ đơ ra nên tới giờ vẫn ko nổi bằng Matt Damon [phần sau có 1 bộ film rất hay do Matt đóng]. Thế nhưng anh Ben này lại có khả năng làm đạo diễn khá tốt [cái này là tui chỉ thuật lại] và film "The Town" là ví dụ điển hình...
Nói thế thôi chứ tui ko có đủ trình độ để phân tích khả năng đạo diễn của người ta, tui chỉ xem film thôi. Nói trắng ra thì tui ko khoái bộ film này cho lắm mặc dù cái đề tài của nó rất là hấp dẫn: Cướp ngân hàng. Nhiều người cứ nghĩ cướp ngân hàng thì phải thì chỉ có 1 kiểu nhưng mà tui thấy có nhiều góc độ để khai thác đề tài này và cái góc độ trong "The Town", theo tui, là bình thường. Tức là 1 anh chàng thủ lĩnh băng cướp, vào "xử" 1 cái ngân hàng xong rồi mê cô nàng trong nhà băng, rồi anh chàng quyết cải tà quy chính sau khi làm cái "show" cuối cùng. Hết film.
Theo tui thấy thì cái cấu trúc film khá đơn giản nên tui xem cũng có cảm giác đều đều. Tóm lại, đây là một film xem được, ko nên bỏ qua. Thích nhất cái kết của bộ film vì nó khá lãng mạn: I will see you again in this side or the other.


6. The Other Guys
Tui thích film này.
Thứ nhất là toàn diễn viên tui thích: Samuel L. Jackson, Dwayne "The Rock" Johnson, Mark Walberg và Will Ferrell. Mấy thằng cha này mà gom vô 1 cục với nhau thì đúng là có khối chuyện để cười, và điều đó được chứng minh khi 2 siêu cảnh sát của thành phố [Samuel và The Rock] bị chết cực nhảm. Tui thấy cái chết của 2 người này giống như muốn nói: Tụi này chán đóng vai hài lắm rồi, chán làm siêu cớm rồi, chết đi cho xong.
Thứ hai là bộ film nói về 2 "background" trong sở cảnh sát. 1 tên thì yên phận với công việc văn phòng và chỉ giải quyết mấy vụ vi phạm xây dựng [Will], tên còn lại thì ko bằng lòng với vị trí của mình [Mark]. Sau khi 2 siêu cớm kia chết thì 2 tên này bị lôi vào 1 vụ "kinh tế" khá là khủng.
Nội dung film chỉ có nhiêu đó và cũng bình thường, và chắc chắn là dở hơn "The Town" nhưng tui lại thích. Thế mới đau!


7. Equillibrium
Tựa film này tui tra từ điển ra là "Sự cân bằng" nhưng mà xem film tui vẫn chưa hiểu tại sao nó lại có cái tựa như vậy, có lẽ ý nó muốn nói cần có sự cân bằng trong cảm xúc của con người. Chắc là thế!
Tui biết bộ film này một cách tình cờ khi tui vô Wonder Buy với thằng bạn. Thấy người ta bu đông ở cái màn hình, tui cũng dừng lại xem, bộ film đang ở đoạn cuối khi Christian Bale đang qua từng cửa để diệt trùm cuối [nếu nói như chơi game phiêu lưu là thế]. Lúc đó, tui chưa biết tựa film, chỉ nhận ra mỗi Bale và tui cũng bị lối đánh trong film thu hút. Bộ film này đánh rất đẹp, nó làm tui nhớ ngay đến "Matrix", chắc người chỉ đạo võ thuật của 2 film này là 1 hay sao đó. Chỉ với thông tin ít ỏi là tên diễn viên, tui đã tìm ra tựa và, tất nhiên, tui đã thưởng thức bộ film.
Tui thích film này hơn "The Other Guys" luôn vì nó nói về một thế giới ko có cảm xúc [giống cái mặt đơ đơ của tui], nếu ai mà có cảm xúc thì người đó phạm tội rất nặng và sẽ bị hỏa thiêu. Để thực hiện đạo luật của mình, tên trùm cần có những người thực hiện và "Mục sư" [phụ đề nó dịch vậy] là nhóm người trùm nhứt. Bale là một trong nhóm đó và là người xuất sắc nhất [tui ko nhớ tên nhân vật chính]. Thế nhưng, anh chàng này vô tình bị dính vào thế giới cảm xúc và quay ngược lại quất tơi tả cái "bộ máy thống trị" đó.
Film thuộc kiểu "hậu chiến" [tui quên cái cách gọi rất hay mất rồi], tức là thế giới sau khi bị tàn phá bởi 1 cái gì đó như động đất, sóng thần, chiến tranh... và film này là sau World War 3. Ít ra thì cái thể loại thế này cũng thu hút tui.
Nếu mà tui sống trong cái thế giới này chắc chắn tui chịu ko nổi dù cái mặt tui vẫn đơ đơ :]]


8. Invictus
Invictus là tên bài thơ trong film và tui thật sự là thất vọng về mình khi mà tui chỉ nắm được khoảng 50% ý nghĩa bộ film [tui đoán thế] hoặc thấp hơn.
Tui thích xem những film có Morgan Freeman vì diễn xuất của ông rất tự nhiên, giản dị và có chút gì đó khiến người xem thoải mái mặc dù gương mặt của ông xấu và đen. Cái này ko phải tui phân biệt chủng tộc gì cả, chẳng qua là có nhiều người hỏi tui tại sao lại lấy nick là Freeman thì tui đưa hình Morgan cho những người đó xem, và đa phần phản ứng về 3 đặc điểm sau của ông: già, xấu và đen. Đúng là đầu to mà óc như trái nho.
Tui biết Morgan qua những vai phụ trong các film như "Batman Begins", "The Dark Knight", "Million Dollar Baby", "Bruce Almighty"... nhưng vai diễn ấn tượng nhất của ông đối với tui là vai chính trong 1 bộ film chính kịch [Drama] dựa vào 1 sự việc có thật, film "Lean On Me". Tui vẫn còn nhớ giai điệu và lời bài hát trong film đó: "Lean on me when you're not strong, and I'll be your friend, I'll help you carry on..." Bộ film đó đã đem cái gọi là cảm xúc và cảm hứng cuộc sống cho tui và "Invictus" lại làm điều đó một lần nữa.
Cũng như "Lean On Me", "Invictus" dựa vào một sự kiện có thật nhưng lần này là một sự kiện nổi tiếng hơn nhiều: Nelson Mandela.
Như những ai đã từng biết, Mandela là vị tổng thống rất nổi tiếng của Nam Phi vì ông chống chế độ phân biệt chủng tộc. Nhưng ít người biết, trong đó có tui, ông đã từng làm gì với môn bóng bầu dục của Nam Phi. Bộ film kể về những nỗ lực của Mandela trong công cuộc khôi phục đất nước sau khi ông đắc cử tổng thống, một trong những việc đó là môn bóng bầu dục [rugby]. Đội Springbok [tên gọi của đội Nam Phi] vốn là của giai cấp cũ [da trắng] và thi đấu thảm hại trong các trận giao hữu. Chính vì thế mà họ có thể bị giải thể [tất nhiên là vì lý do chủng tộc nhiều hơn] bởi những người mới lên cầm quyền. Mandela đã nhất quyết bác bỏ hành động đó của bộ thể thao vì như thế chẳng khác nào họ cũng là những người phân biệt chủng tộc.
Vì dựa trên sự kiện có thật nên tui biết chắc là Nam Phi sẽ vô địch World Cup Rugby năm 1995 [vì tra trên Wikipedia] nhưng thật sự là khi Nam Phi vô địch, tui cũng thấy phấn khích [1 tí]. Lúc đó tui nghĩ sao ko ai làm một bộ film như thế cho đội VN năm 2008 nhỉ. Năm đó, đội VN thi đấu giao hữu ở đâu thì thảm ở đó, thắng ko nổi, bị chửi te tua. Thế mà cuối cùng vô địch!


9. Kick-Ass
Tui thích mấy film nhảm nhảm vậy nè. Cái film này nói về 1 thằng nhóc muốn làm superhero mà ko có khả năng gì hết, uýnh nhau cũng dở luôn. Cũng vì thế mà ở lần đầu hành hiệp trượng nghĩa, thằng nhóc này bị lụi cho 1 dao và bị xe tông đến nỗi phải thay toàn bộ khung xương bằng kim loại. Mặc dù nó nhảm như thế nhưng đáng để xem.
Có 1 điều ko tui ko ngờ trong 1 bộ film như thế này là việc giết chóc nó diễn ra quá đỗi bình thường, bình thường như khi khát thì uống nước vậy. Do đó, film này vô cùng bạo lực. Từng phan cảnh đánh nhau, máu me văng từa lưa, đứt chân, nát đầu... Xem film này mà tui nhớ tới Quentin Tarantino. Cả việc bạo lực lẫn cách dùng nhạc nền trong film.
Ko nên bỏ lỡ 1 bộ film thế này.


Đó là những ngày cuối năm, khá nhàm chán nhưng mà còn đỡ hơn ko có gì để làm.

P/S: Có 1 việc làm tui rất vui trong những ngày cuối cùng của năm, chính vì thế tui muốn cám ơn người phụ nữ số 1 thế giới của tui trong entry này mặc dù cô ấy ko biết tui có cái blog này. Thank U very much, my .x-.i.. :x

Tuesday, January 25, 2011

Closed


Nói chính xác thì ko phải đi mua đồ cho tui, mà tui nhận lời đi để phụ xách đồ. Giờ tui cũng thắc mắc là sao hôm nay tui lại tốt với người khác thế ko biết. Chắc là do tui cũng muốn kiếm tí ko khí những ngày cận Tết. Mà hình như trời thương, tui được người rủ đi mua bánh cho ăn, cái bánh paraputramanaraman gì gì đó của Malaysia. Tui thì ko nhớ nổi cái tên dài ngoằn đó.

Tui cũng muốn online Yahoo và la lên: Haha, hôm nay mình được người khác mua bánh cho. Nhưng mà thấy con nít thiệt, với lại mấy đứa bạn sẽ nhảy vào và nói những lời lẽ ko được "sáng sủa" cho lắm, một số thì vào nói kiểu mỉa mai. Nghe riết tui cũng chán, nhưng mà chả làm gì được vì đó là phong trào trong thời buổi bây giờ, cái kiểu mà làm cho mình nổi nổi ý. Rõ chán!

Trưa nay, vừa nói chuyện với một người là dạo này thấy gì cũng thường thường, cho dù nó đặc biệt cũng thấy thường thường. Thế mà vừa nãy ngồi lề đường ăn bánh, thấy vui vui. Chả hiểu tại sao nữa. Dù sao thì hôm nay cũng làm được một việc tốt.

Sunday, January 9, 2011

A little more


Dạo này, à không, nói chính xác là cả năm nay tính tình tui thay đổi hơi nhiều. Man man hơn trước, thực dụng hơn trước, thấy mọi thứ đều thuộc dạng thường thường, quan tâm cũng được, ko quan tâm cũng được. Tức là tui đang ở trạng thái "bão hòa". Từ lúc viết ở cái blog này toàn nói chuyện nhảm nhí nên hôm nay, một tối đẹp trời, có thể có trăng, có thể có sao, tui thử kiếm cái gì đó bình thường một tí để viết, để take lại cái cảm giác viết lách hồi mấy tỷ năm về trước.

1. Nói về chuyện tình cảm cái. Hồi học cấp 3 nếu tui nói tui ko thích nhỏ nào thì tui xạo là cái chắc, ko những thế, theo trí nhớ của tui là cái số lượng tui thích cũng chục người, nằm rải rác ở các lớp. Mà đúng là chuyện tình cảm học sinh, mau thích mau quên, nhưng mà có điều là mỗi lần thích nhỏ nào là mỗi lần buồn một tí, mà buồn thật luôn. Tui nói ra cái này ko phải khoe khoang cái chiến tích chả có gì lẫy lừng, lý do là hồi đó nhìn cái mặt tui là bọn con gái bỏ chạy mất dép, tui nói ra là để so sánh sự khác biệt của tui hồi đó và bây giờ. Bây giờ, nếu tui thích nhỏ nào thì tui cũng mặc xác, nói vui cũng đúng, ko vui cũng đúng, nói thế nào cũng đúng. Nói thiệt là đến ngay thời điểm này, tui hết tin tưởng nổi phụ nữ. Ko phải vì họ đối xử với tui thế này, thế kia [thực ra thì ai cũng tốt hết] mà vì tui có cảm giác như thế là an toàn cho tui [cái này là về chuyện tình cảm].

2. Tui có nhỏ bạn mà mỗi lần nghĩ tới cái nhỏ này là tui liên tưởng đến xe bus số 56, và ngược lại. Lý do là ngoài hồi cùng học chung 2 năm cấp 3 thì phần lớn, tui gặp nhỏ này trên xe bus 56. Hồi còn là sinh viên cao đẳng cũng thế, đến khi đi làm rồi thành sinh viên đại học cũng chẳng khác gì. Kể từ lúc tui vào công ty mới, tui hết đi xe bus nên tui nghĩ chắc chẳng gặp lại nhỏ này đâu. Đùng một cái, sáng 01/01/2011, vừa ăn sáng xong thì có điện thoại. Tui nhìn thấy số lạ, bắt máy lên thì có giọng phụ nữ:
- Phát hả, đang ở đâu vậy?
- Ừ, đang ở nhà. Mà cho hỏi ai vậy?
- H. nè, đi uống cafe ko? Có cả T. nữa.
Tui nói thiệt chứ có nằm mơ tui cũng ko ngờ là "cô nàng số 56" lại gọi cho tui, mà lại đi cả với thằng mập bạn chí cốt của tui hồi đó nữa. Thế là tui có một cái Tết Tây khá thú vị. Tui ko tin dị đoan nhưng mà cũng hy vọng đây là điềm may cho một năm sắp tới.

3. Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác chán học như thế này. Lần gần đây, và là duy nhất, tui chán học là cách đây 6 năm, lúc học lớp 12. Lúc đó, với khả năng "trời phú" cho thì tui chắc chắn ko bị rớt tốt nghiệp [mà kết quả là lớp tui có đứa nào bị rớt đâu], nên tui cũng chả muốn học cho lắm. Đi thi đại học là cái sự ép buộc của mẹ tui, mặc dù tui biết chắc là tui ko đậu. Dù sao thì số phận cũng đưa đẩy tui đi con đường cao đẳng và có được vài cái để mà khoe với thiên hạ.
6 năm sau, tức là hiện tại, tui cũng mong mau tốt nghiệp cho rồi. Rồi xả hơi một thời gian. Buổi tối thay vì tới lớp thì về nhà ngâm cứu mấy cuốn sách, rồi mấy cái khác nữa. Cuối tuần ko phải đi học mà có thể nằm ngủ nướng. Sáng thứ Bảy thì vô Tuấn Ngọc feel chút nhạc, rủ ai đó vào 8 chuyện đời. Sáng CN thì đi lễ sớm hơn mọi khi, về trễ hơn mọi khi để ngắm cái nhà thờ được sửa sang ngày càng đẹp. Để có thể muốn chơi game thì chơi chứ ko phải lo cho cái seminar như bây giờ.

4. Nói một tí về chuyện "đứng núi này trông núi nọ"
Càng nghĩ càng thấy thấm. Tui thấy cái gì mà mình nói là hiểu, chưa chắc là đã hiểu, và hiểu là một chuyện, còn thấm hay ko lại là chuyện khác. Người ta chỉ "thấm" được 1 cái gì đó khi mình ở trong đúng hoàn cảnh như thế. Cái bản chất của con người ta là cứng đầu, ko muốn bị người khác điều khiển, nên nếu mà bị góp ý thì có thể họ ko thích. Thế là tui ko dám góp ý, tui chỉ cố gắng tự lo cho mình, tránh lặp lại một số sai lầm đáng tiếc.

Hiện giờ tui đang trong tâm trạng rất là bực bội với phụ nữ nói chung, và một số người phụ nữ [hơn 1] nói riêng nên giọng điệu có phần hơi cay cú. Nhưng mà tui đảm bảo chỉ đến sáng mai là mặt tui lại thành :| như mọi khi và, tất nhiên, tui lại càng "bão hòa" hơn nữa. Một con người ko thể tạo ra bản tính của mình mà chính những điều xung quanh đã tạo nên anh ta, và ở một mặt nào đó, anh ta [tức là tui] chính là chiếc gương phản chiếu hệ quả của những sự việc đó. Tui đang trốn tránh trách nhiệm, bởi vì tui vẫn còn đang bực.
Lấy cái câu chia tay FB để kết cho cái bài lăng nhăng này:
Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.

======= Good bye and good night =======

Saturday, January 1, 2011

My December


Thiệt ra thì tui nghe mãi vẫn chả thấy bài "My December" hay chỗ nào. Tiết tấu nghe được, lời nhạc cũng được nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ đó mà thôi, ko thể cảm thấy hay hơn. Ít ra thì cái tên bài hát cũng phù hợp với entry của tui: My December.

1. Tháng 12. Đến giờ tui chả nhớ rõ tháng 12 của tui trôi qua thế nào. Đầu tháng thì làm cái chia tay nho nhỏ với 2 cái anh trong team rồi sau đó chuyển sang project khác, và cứ thế là hết tháng.
Thực ra thì cũng có nhiều thứ xảy ra nhưng mà tui thấy nó cứ như là những đợt sóng, cứ cao lên đánh vào bờ và... tất nhiên... tan biến! Vì thế tui chẳng muốn nhắc lại mấy cái chuyện đó làm gì.

2. Tháng 12 của tui được đánh dấu bằng một câu nói, xảy ra vào gần cuối tháng, cái câu nói mà tui ko tin vào mắt mình và trong một thoáng, tui nghĩ là có một cái gì đó sai lầm đang diễn ra và thế giới đang đảo ngược. Tui đọc được đại khái thế này: Nè, Tết này về VT tui dẫn đi chơi, lần này tui chụp hình cho.
Nghe thì có vẻ bình thường nhưng điều đó thật là kỳ lạ. Cái lạ ko phải là tui được người khác chụp hình [cười], cái lạ là tui nhận ra là tui đã đánh giá sai một người khác và từ đó dẫn đến sai lầm khủng khiếp của tui trong cách cư xử với người đó trong thời gian dài. Mặc dù ban đầu là do người đó cố tình nhưng mà nghĩ lại thì tui lại thấy tui hồ đồ kinh khủng. Haizzzzz what a mess!

3. Nhìn chung thì tui cũng thiệt là chán mình quá đi! Hôm trước mà ngồi viết cái entry này thì chắc dài cả mấy trang giấy, để tới bây giờ toản nói nhảm. Đi ngủ là vừa.