Nhân dịp Đại lễ vừa trôi qua, tui xin cóp nhặt vài chuyện mà tui biết được thông qua báo đài, truyền miệng...

1. Mưa...
Tui vốn thích tắm mưa vậy mà cách đây ko lâu, có người bảo tui là mưa có acid. È... è... nghe xong hết dám. Nghe đồn chưa bao giờ mưa lớn như thế. Đường xá ngập lụt dẫn đến kẹt xe, tắc đường, thậm chí còn có người chết nữa [báo đưa tin vụ này, nơi xảy ra cách nhà tui hơn 1km] Hình như là cơn mưa lớn nhứt trong lịch sử hay sao á, bởi vì ngày hôm sau báo đồng loạt đưa tin. Tui chả biết gì vì lúc đó tui ko có ở Sài Gòn, chỉ nghe gián tiếp về cơn mưa thiên niên kỷ đó thôi. Thật đặc biệt là cơn mưa này trùng vào một dịp đặc biệt. Hình như ông trời cũng mừng lễ bằng cơn mưa này hay sao đó.
Tui mới nói tám với L., con bé này giọng lưỡi đầy bất mãn cái vụ đăng tin ì xèo về cái vụ mưa này. Nghĩ lại thấy cũng đúng. Mưa thì thời nào chả có. Ngập đường thì năm nào chả thấy. Kẹt xe thì ngày nào chả gặp. Hóa ra mấy cái vụ đặc biệt này cũng thường thường như đá cái chân vô cột điện mà cây cột điện ko gãy vậy. Hóa ra một điều bình thường lại trở nên đặc biệt nhờ vào một dịp đặc biệt. Nói dân gian là ăn theo.

2. Lâu lắm rồi tui mới được đi du lịch miễn phí thế này, và cũng là lần đầu tiên tui được ở trong resort. Trước đó, mỗi lần đi chơi, nhìn vào mấy cái resort mà phát ham nhưng tui cũng ko dám mơ tưởng tới đó vì khả năng tài chính có hạn. Thêm nữa là với cái kiếp "ăn bờ dựng lều mắc võng ngủ bụi" của mình thì tui so ra còn thú vị hơn ở trong mấy căn nhà có chăn nệm, máy lạnh, tivi đó.
Chà, giọng lưỡi tui bắt đầu giống con cáo rồi.
Nếu mà so sánh giữa hai cách này thì có hàng tỷ tỷ tỷ thứ để so sánh. Mặc dù ở resort sướng thật đấy nhưng tui vẫn thích đi chơi kiểu kia hơn [chưa chắc được đi resort nữa]. Đơn giản là vì tính tui thích khung cảnh thiên nhiên, ở trong phòng thấy nó khó chịu. Thêm cái nữa là ở ngoài mới nếm đủ mùi khổ cực, nhất là buổi tối ngủ dưới mưa. Quá đỉnh!

3. Lần này đi chơi gặp ông anh này cũng mê chụp ảnh. Thể là được ổng truyền cảm hứng chụp hình panorama. Thử làm vài tấm, trông ko đến nỗi tệ. Tự nhiên ở đâu xuất hiện thêm một điềm đam mê mới trong một niềm đam mê cũ. Tiếc một điều là trời mưa hoài nên tui ko thể chụp được nhiều cảnh để làm panorama. Đành để dịp sau.

4. Có nhiều người thích đồ ngoại như giày ngoại, phong cách ngoại... Có người thì lại ko thích. Tui thì miễn bàn mấy vụ đó. Vì sao tui nói đến "ngoại" ở đây? Tại vì trong nhóm tui có chục người Nhật. Tui thích cái kiểu ăn của người Nhật, cả người Hàn nữa, còn về người ở mấy nước khác thì tui chưa biết vì chưa tiếp xúc. Nếu như đa phần người dân VN ta ăn cái gì đó chung đều chừa lại 1 miếng, lúc nào cũng 1 miếng, chắc là tại vì nghĩ người ăn miếng cuối cùng là đồ tham ăn. Còn họ [những người tui gặp] lại ko như thế, đặc biệt là cái anh Sawada-Sawadi. Anh này lúc nào cũng vét cho hết những miếng thức ăn còn lại vào chén của mình và ngồi ăn cho bằng hết. Người ta bảo "gần mực... gần đèn..." gì đó là thường nói tới cái tốt cái xấu, tui thì nghĩ đơn giản là mình chơi với ai thì thường bị họ ảnh hưởng. Tui bị anh Sawada này làm ảnh hưởng nè. Sau lần đầu ăn, đến lần thứ 2 tui cũng ngồi vét thức ăn vào chén mà ăn. Ha, hóa ra tui tham ăn thật!

5. Mặc dù hiện giờ chưa rõ đâu vào đâu cả, nhưng ít ra thì tui cũng vui vì quyết định của mình, ít ra thì bây giờ tui có thể đi "nổ" được rồi hehehe. Bây giờ tui cũng tự tin lên hẳn, đúng là con người ta lạ thật! Dạo này thấy mình có vẻ bận hơn nhưng vẫn online đều đều mà chả có ma nào chat. Thế cũng tốt, từ từ tui cũng sẽ quen và bỏ được YM thôi. Có những người bị gọi là "người rừng" vì ko xài YM, FB... Tui cũng muốn thế, vì như thế tui sẽ ko bị lệ thuộc vào nó. Phấn đấu cho đến khi chỉ còn một mình với cái blog linh tinh này.
Back to reality...
Tui mới nói tám với L., con bé này giọng lưỡi đầy bất mãn cái vụ đăng tin ì xèo về cái vụ mưa này. Nghĩ lại thấy cũng đúng. Mưa thì thời nào chả có. Ngập đường thì năm nào chả thấy. Kẹt xe thì ngày nào chả gặp. Hóa ra mấy cái vụ đặc biệt này cũng thường thường như đá cái chân vô cột điện mà cây cột điện ko gãy vậy. Hóa ra một điều bình thường lại trở nên đặc biệt nhờ vào một dịp đặc biệt. Nói dân gian là ăn theo.
2. Lâu lắm rồi tui mới được đi du lịch miễn phí thế này, và cũng là lần đầu tiên tui được ở trong resort. Trước đó, mỗi lần đi chơi, nhìn vào mấy cái resort mà phát ham nhưng tui cũng ko dám mơ tưởng tới đó vì khả năng tài chính có hạn. Thêm nữa là với cái kiếp "ăn bờ dựng lều mắc võng ngủ bụi" của mình thì tui so ra còn thú vị hơn ở trong mấy căn nhà có chăn nệm, máy lạnh, tivi đó.
Chà, giọng lưỡi tui bắt đầu giống con cáo rồi.
Nếu mà so sánh giữa hai cách này thì có hàng tỷ tỷ tỷ thứ để so sánh. Mặc dù ở resort sướng thật đấy nhưng tui vẫn thích đi chơi kiểu kia hơn [chưa chắc được đi resort nữa]. Đơn giản là vì tính tui thích khung cảnh thiên nhiên, ở trong phòng thấy nó khó chịu. Thêm cái nữa là ở ngoài mới nếm đủ mùi khổ cực, nhất là buổi tối ngủ dưới mưa. Quá đỉnh!
3. Lần này đi chơi gặp ông anh này cũng mê chụp ảnh. Thể là được ổng truyền cảm hứng chụp hình panorama. Thử làm vài tấm, trông ko đến nỗi tệ. Tự nhiên ở đâu xuất hiện thêm một điềm đam mê mới trong một niềm đam mê cũ. Tiếc một điều là trời mưa hoài nên tui ko thể chụp được nhiều cảnh để làm panorama. Đành để dịp sau.
4. Có nhiều người thích đồ ngoại như giày ngoại, phong cách ngoại... Có người thì lại ko thích. Tui thì miễn bàn mấy vụ đó. Vì sao tui nói đến "ngoại" ở đây? Tại vì trong nhóm tui có chục người Nhật. Tui thích cái kiểu ăn của người Nhật, cả người Hàn nữa, còn về người ở mấy nước khác thì tui chưa biết vì chưa tiếp xúc. Nếu như đa phần người dân VN ta ăn cái gì đó chung đều chừa lại 1 miếng, lúc nào cũng 1 miếng, chắc là tại vì nghĩ người ăn miếng cuối cùng là đồ tham ăn. Còn họ [những người tui gặp] lại ko như thế, đặc biệt là cái anh Sawada-Sawadi. Anh này lúc nào cũng vét cho hết những miếng thức ăn còn lại vào chén của mình và ngồi ăn cho bằng hết. Người ta bảo "gần mực... gần đèn..." gì đó là thường nói tới cái tốt cái xấu, tui thì nghĩ đơn giản là mình chơi với ai thì thường bị họ ảnh hưởng. Tui bị anh Sawada này làm ảnh hưởng nè. Sau lần đầu ăn, đến lần thứ 2 tui cũng ngồi vét thức ăn vào chén mà ăn. Ha, hóa ra tui tham ăn thật!
5. Mặc dù hiện giờ chưa rõ đâu vào đâu cả, nhưng ít ra thì tui cũng vui vì quyết định của mình, ít ra thì bây giờ tui có thể đi "nổ" được rồi hehehe. Bây giờ tui cũng tự tin lên hẳn, đúng là con người ta lạ thật! Dạo này thấy mình có vẻ bận hơn nhưng vẫn online đều đều mà chả có ma nào chat. Thế cũng tốt, từ từ tui cũng sẽ quen và bỏ được YM thôi. Có những người bị gọi là "người rừng" vì ko xài YM, FB... Tui cũng muốn thế, vì như thế tui sẽ ko bị lệ thuộc vào nó. Phấn đấu cho đến khi chỉ còn một mình với cái blog linh tinh này.
Back to reality...
No comments:
Post a Comment