Sunday, October 24, 2010

Chủ Nhật ký sự

1. Vì gặp phải ông thầy hơi bị "tưng tưng" nên tui phải cố gắng dậy sớm đi học. Ngày thường tui đi làm cũng ko dậy sớm như thế, gặp tối hôm trước bị mấy thằng khùng lôi vào Sài Gòn đến gần 12g khuya mới về tới nhà. Vậy mới nói sự học phải được ưu tiên.
Mới sáng sớm, chưa gì đã gặp cái vụ ngoài nhà nghỉ công đoàn đang đào đường, chui đầu vào đó và bị mắc kẹt, tất nhiên. Theo tui đáng lẽ tui ko bị kẹt lại ở đó đâu, tại vì có cái ông nào chạy xe ba bánh của TQ sản xuất đó, cái đường nhỏ xíu vừa đủ cho 2 đầu xe máy chạy qua chạy lại, ổng lao vô luôn, thế là kẹt! Mà tui nghĩ đáng lẽ tui cũng ko kẹt lâu thế nếu mấy người ở phía sau, từ cả hai phía, đừng có ráng chen lên làm lấp mất khoảng trống để chiều ngược lại chạy. Tóm lại là ún tắc cục bộ. Bởi thế mới thấy người Việt Nam ta thế nào. Này nhé, những người mà ăn mặc lịch sự đi xe tay ga thì đứng đó mà chửi, còn mấy người đi xe cùi bắp, đi bán rau muống,... thì nhảy xuống, xông xông đẩy hộ mấy chiếc xe bị lọt vào vùng trũng, rồi thì phân phối người chạy, xong rồi họ lên xe đi tiếp. Tui chả quy nạp sai, tui chỉ nghĩ cái áo đúng là ko làm nên được thầy tu!



2. Sáng nay chạy ngang Bùi Thị Xuân, ghé vô mua ổ bánh mì và ly cam sữa, xong rồi phóng tới trường. Hấp tấp chạy vào, sợ lỡ ông thầy điểm danh thì chết dở, ai dè cái lớp trâu bò, tuần rồi bị ông thầy giáo huấn cả tiếng đồng hồ vậy mà ko bỏ cái tật vô lớp trễ. Tưởng sao vô trễ, chỉ là ngồi tám ở dưới sân. Đúng là chuyện tám, tám tới chết vẫn còn chuyện để tám.
Cái điều tui lấy làm lạ là tại sao tụi này hôm nay mặc áo thể dục nhiều thế, chẳng biết có phải ngày hội gì hay ko. Mà lúc đó tui thấy có thể là định chơi "tay đôi" với đám sinh viên mới bên khoa du lịch. Nói tới đây mới nhớ, cái đám sinh viên mới bên du lịch, hay cái gì đó, mặc đồ đẹp thiệt. Trừ mấy thằng con trai ra, còn lại đám nữ mặc toàn váy, đỉnh luôn!
Sau khi vô lớp mới biết được cái tin vô cùng nóng hổi: Từ tuần này lớp bắt đầu học thể dục. Trời pơ là trời! Học kỳ cuối còn phải học thể dục nữa! Thế là tui ngẩn ngơ vì chả biết làm sao, chẳng lẽ học xong môn này, chạy xe về nhà thay đồ, như thế mất ít nhất 1 tiếng rưỡi, chưa kể tiền xăng. Dạo này tui đang tiết kiệm mà cứ bị quỷ ám hoài, mới tối hôm qua tự dưng chạy vô SG làm đổ mất gần 50k xăng. Tui mà biết trước là tui đi uýnh cầu lông rồi đi họp lớp cho rồi. Đành tự nhủ ở đời, tái ông mất mã là chuyện thường.



3. Với sự thông minh và sáng suốt của mình, tui vẫn lấy được đồng phục thể dục mà ko phải về nhà. Số là thằng em tui, CN nào nó cũng tới Trung Tâm Mục Vụ để học giáo lý, nên tiện thể tui nói nó mang đồ vô. Lúc nó đưa đồ thì, nói thẳng ra, tui đang đi chơi với bạn [nữ] để chờ tới giờ học.
Tui cũng hơi bị may là ban đầu tui có plan đi với Th, nhưng mà cuối cùng Th bận đột xuất, ko đi được. Tui quyết định đi Làng Hà Lan một mình. Nhưng số trời, tui rủ được N đi chung, mà có thể nói nhỏ này ham hố nên đòi theo. Tưởng chuyện cũng đơn giản có thế thôi, ai dè ra bãi giữ xe, tui mất 15 phút kiếm xe. Chả biết mấy thằng giữ xe quăng chiếc "Giấc mơ" của tui ở đâu, mà tui kiếm muốn lòi con mắt. Cuối cùng tui phát hiện ra nó nằm ở cuối cuối cuối bãi giữ xe. Chưa kịp mừng vì tìm được xe, tui lại phát hiện ra bánh xe sau bị xẹp. Yaaa, thằng khốn khiếp nào chơi mình vậy ta?! Rõ ràng lúc tui gửi xe là nó vẫn bình thường mà.
Cũng may bên phía ĐH Sư phạm có chỗ sửa xe. Tui dắt vô, cái chú sửa xe hỏi
"Vá xe à"
"Con cũng ko biết. Chú bơm lên dùm con. Hồi nãy con gửi xe nó bình thường. Chắc có đứa nào xì bánh xe"
"Tại mày ko chở gái đi đó con. Cuối tuần phải chở gái đi chơi, ko thì thế này đấy"
Tui cũng hơi chới với nhưng mà thực ra tui cũng quen mấy cái lời này rồi, với lại thấy ông chú này thú vị, tui "quất" lun.
"Có con nào đâu mà chở hả chú"
"Gần nhà tao có cái con kia, nó quen hai thằng, một thằng miền Nam, một thằng miền Trung. Tối thì nó ngủ với thằng miền Nam, sáng thì nó ngủ với thằng miền Trung. Ở nhà trọ khỏi trả tiền."
Tui nghĩ nhỏ này cũng dữ, một mình "quất" luôn được hai thằng. Ông chú nói tiếp:
"Nhưng mà con đừng quen mấy đứa đó. Mấy đứa đó chỉ sống vì tiền thôi. Tụi nó chỉ biết có tiền. Sống nhục lắm!"
Tới đây tui ko biết là còn chuyện "quái đản" nào xảy ra nữa ko. Hết chuyện kẹt xe, giờ tới ông chú vá xe. Đúng là chuyện chỉ có ở VN.
"Xong rồi đó. Chạy thử đi. Chạy cỡ nửa tiếng mà nó ko xẹp thì ko có gì"
"Bao nhiêu tiền, chú"
"Một ngàn"
Tự nhiên nghĩ, được dạy lại một bài học mà tốn có một ngàn. Cám ơn cái bánh xe bị xẹp. Đúng là tái ông mất mã.


4. Tưởng chỉ có vài đứa điên, hóa ra có hàng tỷ tỷ tỷ người điên như mình. Trưa nắng chang chang, vậy mà cũng có khá nhiều người tới Làng Hà Lan. Mặc dù mấy cửa hàng chưa mở nhưng tui thấy đó là điều kiện thuận lợi để chụp hình. Thế là tui với nhỏ N nhảo vô "quất" luôn. Được cỡ hai hay ba chục tấm gì đó. Chụp chơi là chính nên hình chả có gì hay ho, chỉ có tấm tui ôm cánh buồm là nhìn "ngon ngon" tí. Đang chụp đã đời thì mưa. Mưa hả? Chơi luôn! Đúng là chơi liều, tại vì nhỏ N mang theo cái laptop, mưa vô là đi luôn gần 20tr hehehe. May mà mưa lâm râm rồi dứt hẳn.
Nếu mà bình thường, ăn cơm chắc tốn cỡ 20k là cao, tự dưng ham hố đi cái này, bị con nhỏ bắt mua cá viên chiên, đi đứt mất 30k. Đã thế, ăn xong, có cảm giác khó chịu trong bụng. Tui nói thiệt là tui khoái Tào Tháo lắm, nhưng mà tui ko muốn gặp ổng tí nào. May quá! Khó chịu tạm thời... May thêm cái nữa là được mua một chai Twister. Mà con gái thiệt là khó hiểu đó nha. Rõ ràng nhỏ này đòi ăn kem, mặc dù tui gợi ý mua nước uống, vậy mà lúc ăn kem xong, tu uống cũng nửa chai cam rồi, tui cất cái chai vô, nhỏ này la
"Ông thiệt là thiệt tình quá đi. Tui nói tui ăn kem, vậy là ông ko mời tui uống nước hả?"
"Ơ..." ơ cái con khỉ gió [con khỉ bay trong gió rồi bị trúng gió]
Phụ nữ đúng là phụ nữ.

5. Ra bãi xe, tui phát hiện ra, xe tui bị thủng thiệt, nhưng mà thủng lỗ nhỏ nên nó xì từ từ. Láo toét thế cơ chứ! Cũng may lần nữa là bên kia công viên có chỗ sửa xe. Ông chú sửa xe, lại là ông chú, làm nhanh gọn lẹ. Ngoài ra ổng còn phát hiện ra là cái bánh sau có vấn đề. Ổng hỏi tui có muốn sửa luôn ko. Trời ạ, sắp vô học, sửa thì bao giờ mới xong. Chơi liều, tui chờ về nhà rồi sửa. Thế là hai đứa phóng đi.
Vô trường gặp thằng Th và BA đang đăng cherry, tiện thể được mời ăn luôn. Vậy thì dại gì mà ko "quất". Cả đám ngồi tám đã đời mới có đứa ra nói là lớp học có 1 ca à. Yaaaaaa, chơi vậy mà được à. Mấy thằng tất tả chạy vô kiếm thầy. Sau khi thầy biết sự tình, ổng mới phán thế này:
"Mấy đứa này đi qua lớp bóng đá học, lớp này tụi nó học mấy kỳ rồi, bây giờ vô ai dạy cơ bản cho"
Mặc dù lời lẽ thế nhưng mà ông thầy hiền lắm. Mà hôm nay, tui gặp toàn chuyện lạ, tự dưng nhỏ M nói:
"Thầy cho mấy bạn này vô đi, mấy bạn này giỏi lắm!"
Hố hố hố, giỏi thì tụi tui tự biết rồi, vấn đề là hôm nay được một đứa trong lớp khen trước mặt. Có thể là nói shock hay gì đó, nhưng mà đúng là lạ thiệt! Mấy thằng thất thuể kéo ra ngoài sân bóng, vừa đi vừa lầm bầm:
"Cho vô uýnh coi ai hơn ai biết liền"
Mà tui tự tin lắm, dù sao thì dạo này tui hay đi uýnh cầu lông mà.
Ra tới sân bóng, chả thấy thầy đâu. Mấy thằng đứng tám ngay bãi giữ xe, xong rồi mò vô trong tiếp. Rồi khỏi đợi mơi, tự cầm vợt vô quất mấy cái cho đỡ ngứa tay. Ông thầy tới nói là thầy của tụi tui đang chờ ở ngoài đó kìa. Rõ ràng là tụi tui ko thấy mà. Tự dưng thấy ông nào, tướng sport lắm, đi vô, tui đoán chắc là thầy bóng đá luôn, đúng thiệt! Thầy nói sao chả thấy đứa nào, giờ tóm được mấy đứa ở đây, ổng lôi đi hết. Lớp vừa đủ 10 đứa con trai, thêm mấy đứ vắng nữa là 14, vậy là đông rồi. Có điều là học kỳ này ko học chung với mấy nhỏ bên thư viện nữa nên hơi chán tí.
Vì trình độ đá bóng của cả đám ko phải là ABC [a bờ cờ] nên thầy vô cho chia 2 đội đá futsal luôn. Khỏi cần suy nghĩ, nhóm CT qua một đội, nhóm SG qua đội kia. Bình thường bên CT toàn thắng, hôm nay đá thua thảm, hình như 7-5 hay 6-4 gì đó. Cái này mở màn cho ngày "toàn thua" của tui, mặc dù đã chiều.

6. 5 giờ, tui có mặt ngay trước nhà ga. Tui thì chả đi đâu, tại bên IVS đánh cầu ở đó nên tui ở đó và chờ bé Th ra. Vô tưởng ai xa lạ, hóa ra có 3 tên nam [tính luôn tui]. Một là bạn chị Hậu, người còn lại là thằng cha Tuấn trong team của tui. Tổng cộng 8 người. Vô chia hai nhóm uýnh. Tui được chung đội với nhỏ nào đó, chắc là bà Huyền hay sao, chả nhớ hehehe, đánh cầu ko tốt lắm. Cái này mới là nhụt nè, đánh 5 ván thua cả 5, trong đó có 4 ván thua cặp đôi nữ. Nhục ơi là nhục!

Về tới nhà cũng 8g tối. Ôi trời! Đi ngoài đường 14 tiếng đồng hồ. Giờ còn đủ sức ngồi viết mới ác liệt.
Mai là thứ Hai. Thứ Hai là thứ Hai, cũng là một ngày như mấy ngày khác. Lại nhào vô slogan: Code quên ngày tháng...

Hai... Cuộc đời vẫn đẹp sao.

Saturday, October 16, 2010

I am going back, chuyện nhạc nhẽo và linh tinh chuyện nhảm

1. Tui vốn thích bài "Đừng nhìn lại" của PAK bởi vì tui luôn muốn tiến tới trước, muốn thường xuyên thay đổi để cho mình đỡ bị chán. Vậy mà tự dưng chợt nhận ra là nhiều khi mình sai lầm. Tui sẽ cố gắng quay trở lại nhưng mà tui chẳng biết là tui nên trở lại ở thời điểm nào...

......... Thinking.........

Alright!

Tui thấy mấy hôm nay có nhiều người phàn nàn về kiểu nói chuyện của tui. Vậy thì tui sẽ cố gắng thay đổi cách nói chuyện của mình, nhưng là theo chính xác cái kiểu của tui. Tui quay trở lại mà!
Nhìn kỹ lại thấy mình nghĩ cũng nhanh thiệt! Nhanh nhưng hời hợt!

2. Dạo này tui phát hiện ra mình bắt đầu thích nghe classic trở lại. Trước giờ tui vẫn hay nghe nhưng nghe kiểu "cầm chừng" thôi, còn bây giờ là "mê" như cái hồi tui mới nghe vậy. Bắt đầu là Tom Jones, rồi giờ lại thêm Nat King Cole nữa chứ. Mới đây còn phát hiện ra Nana Mouskouri. Cái này làm tui nớ đến cái bài phát triển trong môn triết học ghê. Để phát triển thì điều đó sẽ phải lặp lại nhưng ở mức độ cao hơn. Biết đâu sau này tui nghe được tới Black rồi Death Metal thì sao. Quá tốt!

3. Hôm hay rảnh, ngồi đọc blog người khác, có cái chuyện một người già bảo bọn trẻ bây giờ sao mất dạy quá. Nếu mà nói thẳng ra thì cụ này ngụy biện vì quy nạp sai. Đâu phải cả đám trẻ bây giờ đều mất dạy, có một đám là có được dạy nhưng mà vẫn như là mất dạy! Có một đám khác nữa thì được dạy những điều ko tốt!... Như thế toàn là có dạy đấy chứ. Chẳng qua là có vài đứa nó thích như thế, mà nó thích như thế thì cứ mặc xác chúng nó, quan tâm làm gì cho mệt!

4. Tui ko cần chứng minh, tui chỉ cần biết trong thời điểm này: Ko thể nào tin phụ nữ được. Dù đó là ai!

Monday, October 11, 2010

Chuyện ngàn năm có một... và linh tinh du lịch

Nhân dịp Đại lễ vừa trôi qua, tui xin cóp nhặt vài chuyện mà tui biết được thông qua báo đài, truyền miệng...



1. Mưa...
Tui vốn thích tắm mưa vậy mà cách đây ko lâu, có người bảo tui là mưa có acid. È... è... nghe xong hết dám. Nghe đồn chưa bao giờ mưa lớn như thế. Đường xá ngập lụt dẫn đến kẹt xe, tắc đường, thậm chí còn có người chết nữa [báo đưa tin vụ này, nơi xảy ra cách nhà tui hơn 1km] Hình như là cơn mưa lớn nhứt trong lịch sử hay sao á, bởi vì ngày hôm sau báo đồng loạt đưa tin. Tui chả biết gì vì lúc đó tui ko có ở Sài Gòn, chỉ nghe gián tiếp về cơn mưa thiên niên kỷ đó thôi. Thật đặc biệt là cơn mưa này trùng vào một dịp đặc biệt. Hình như ông trời cũng mừng lễ bằng cơn mưa này hay sao đó.
Tui mới nói tám với L., con bé này giọng lưỡi đầy bất mãn cái vụ đăng tin ì xèo về cái vụ mưa này. Nghĩ lại thấy cũng đúng. Mưa thì thời nào chả có. Ngập đường thì năm nào chả thấy. Kẹt xe thì ngày nào chả gặp. Hóa ra mấy cái vụ đặc biệt này cũng thường thường như đá cái chân vô cột điện mà cây cột điện ko gãy vậy. Hóa ra một điều bình thường lại trở nên đặc biệt nhờ vào một dịp đặc biệt. Nói dân gian là ăn theo.



2. Lâu lắm rồi tui mới được đi du lịch miễn phí thế này, và cũng là lần đầu tiên tui được ở trong resort. Trước đó, mỗi lần đi chơi, nhìn vào mấy cái resort mà phát ham nhưng tui cũng ko dám mơ tưởng tới đó vì khả năng tài chính có hạn. Thêm nữa là với cái kiếp "ăn bờ dựng lều mắc võng ngủ bụi" của mình thì tui so ra còn thú vị hơn ở trong mấy căn nhà có chăn nệm, máy lạnh, tivi đó.
Chà, giọng lưỡi tui bắt đầu giống con cáo rồi.
Nếu mà so sánh giữa hai cách này thì có hàng tỷ tỷ tỷ thứ để so sánh. Mặc dù ở resort sướng thật đấy nhưng tui vẫn thích đi chơi kiểu kia hơn [chưa chắc được đi resort nữa]. Đơn giản là vì tính tui thích khung cảnh thiên nhiên, ở trong phòng thấy nó khó chịu. Thêm cái nữa là ở ngoài mới nếm đủ mùi khổ cực, nhất là buổi tối ngủ dưới mưa. Quá đỉnh!



3. Lần này đi chơi gặp ông anh này cũng mê chụp ảnh. Thể là được ổng truyền cảm hứng chụp hình panorama. Thử làm vài tấm, trông ko đến nỗi tệ. Tự nhiên ở đâu xuất hiện thêm một điềm đam mê mới trong một niềm đam mê cũ. Tiếc một điều là trời mưa hoài nên tui ko thể chụp được nhiều cảnh để làm panorama. Đành để dịp sau.



4. Có nhiều người thích đồ ngoại như giày ngoại, phong cách ngoại... Có người thì lại ko thích. Tui thì miễn bàn mấy vụ đó. Vì sao tui nói đến "ngoại" ở đây? Tại vì trong nhóm tui có chục người Nhật. Tui thích cái kiểu ăn của người Nhật, cả người Hàn nữa, còn về người ở mấy nước khác thì tui chưa biết vì chưa tiếp xúc. Nếu như đa phần người dân VN ta ăn cái gì đó chung đều chừa lại 1 miếng, lúc nào cũng 1 miếng, chắc là tại vì nghĩ người ăn miếng cuối cùng là đồ tham ăn. Còn họ [những người tui gặp] lại ko như thế, đặc biệt là cái anh Sawada-Sawadi. Anh này lúc nào cũng vét cho hết những miếng thức ăn còn lại vào chén của mình và ngồi ăn cho bằng hết. Người ta bảo "gần mực... gần đèn..." gì đó là thường nói tới cái tốt cái xấu, tui thì nghĩ đơn giản là mình chơi với ai thì thường bị họ ảnh hưởng. Tui bị anh Sawada này làm ảnh hưởng nè. Sau lần đầu ăn, đến lần thứ 2 tui cũng ngồi vét thức ăn vào chén mà ăn. Ha, hóa ra tui tham ăn thật!



5. Mặc dù hiện giờ chưa rõ đâu vào đâu cả, nhưng ít ra thì tui cũng vui vì quyết định của mình, ít ra thì bây giờ tui có thể đi "nổ" được rồi hehehe. Bây giờ tui cũng tự tin lên hẳn, đúng là con người ta lạ thật! Dạo này thấy mình có vẻ bận hơn nhưng vẫn online đều đều mà chả có ma nào chat. Thế cũng tốt, từ từ tui cũng sẽ quen và bỏ được YM thôi. Có những người bị gọi là "người rừng" vì ko xài YM, FB... Tui cũng muốn thế, vì như thế tui sẽ ko bị lệ thuộc vào nó. Phấn đấu cho đến khi chỉ còn một mình với cái blog linh tinh này.

Back to reality...