Sunday, August 29, 2010

[Review] Band of Brothers - Ep 09: Why We Fight [2001]


Đáng lẽ tui không nói về film này đâu vì tui từng nói một lần rồi, nhưng hồi trưa này vô tình mở kênh HBO, thấy đang chiếu ngay tập này nên tui cũng tiện thể xem lại một tí.

1. Nghe cái tựa thì cũng biết nó hơi bị triết lý rồi. Tui nhớ đến bài "Blood upon the Risers" có câu "Gory, gory, what a hell of a way to die?", mà trong film này cũng có hát bài này nữa. Tui thì tui không dám triết lý về cái chuyện này vì tui nói chuyện chả hay tí nào, nói một hồi sẽ ra nói dai nói dài nói nhảm nói dở.


2. Tui đã khóc thật khi lần đầu tiên xem tập này. Nói thật là tui không thể kiềm chế cảm xúc của mình khi đó. Tui không hiểu nổi tại sao giữa con người với nhau mà họ có thể làm như vậy được. Tui nghĩ khi lên film thì có lẽ người ta đã giảm bớt đi cái phần thực tế tàn bạo của mấy trại tập trung, nhưng tui vẫn thấy vô cùng... thế nào nhỉ... tui không biết diễn tả cảm xúc đó.
Tui nhớ cái cảnh người đàn ông Do Thái kể lại với người lính là quân Đức đã đi đâu, rồi anh ta nói chỗ trại giam những người nữ, sau đó hình như anh ta nhớ đến ai đó và gọi lớn lên sau đó anh ta thẫn thờ vừa đi vừa khóc.
Tui nhớ cảnh vài người lính mở cửa một khu nhà. Họ vào trong, người nằm la liệt cạnh nhau, một số người đã chết.
Tui nhớ cảnh 2 người lính phát hiện ra trên tay một số người chết có đóng dấu, một người nói: "Như là súc vật".
Tui nhớ cảnh một người ngồi thẫn thờ ôm người em trai [hoặc anh trai] của mình đã chết.
Tui nhớ cảnh người lính mở một cái cửa đẩy giống nhà kho ra và trong đó chất đầy xác người.
...


3. Tui thấy cách đây 65 năm, ở một mặt nào đó, người ta cố gắng chiến thắng Phát xít trong WWII để giải thoái cho con người khỏi một sự đối xử tàn bạo. Vậy mà giờ đây, tui thấy người ta không thể thắng nổi cái sự mà gọi là vô cảm. Ai cũng hô hào, cũng lên án, cũng viết này viết nọ, mà biết đâu ra đường thấy rác dưới chân không thèm nhặt lên đã thế còn hiên ngang xả thêm rác nữa.

Bao giờ con người lại là con người?

Saturday, August 28, 2010

[Review] The Karate Kid [2010]


Tui từng xem "The Karate Kid" phiên bản cũ và thú thật là tui không nhớ rõ nội dung film đó như thế nào. Vì thế, tui xem phiên bản mới này như là một bộ film hoàn toàn mới, và tui cũng đứng ở vị trí một người mới toanh xem một bộ film mới toanh. Tóm lại là mới.

Lưu ý: Phần sau sẽ spoil nội dung film.
1. Nếu nói về cốt truyện thì cốt truyện film này cũng thường thường. Giống như việc ra khỏi nhà thì nên mang dép hay giày vậy đó. Nói như thế không có nghĩa tui chê film này. Để khỏi bị mơ hồ, tui khẳng định là tui thích film này. Film kể về một thằng nhóc tên Dre [Jaden Smith], theo mẹ đến Bắc Kinh vì mẹ nó phải chuyển công tác sang đây. Lạ nước lạ cái, thằng nhóc này quen được một con bé người TQ, nhưng bị thằng bạn của nhỏ này bắt nạt, uýnh cho nhừ tử. Thì ra thằng này học võ Kung Fu. Thế rồi có một cuộc thi Kung Fu, thằng nhóc này được ông thợ sửa ổng nước tên Han [Jackie Chang] dạy võ để đi thi. Đại loại là đấu với cái đám bên võ đường đó. Rồi sau một thời gian luyện tập, thằng nhóc này thi đấu thành công và vào trận chung kết. Bạn thử đoán xem đối thủ của nó là ai? Ừ, đúng rồi đó, thằng nhóc ăn hiếp nó. Cuối cùng, tất nhiên, là nó vô địch. Hết film.
Nếu bạn đọc cái tóm lược bộ film ở trên, bạn sẽ thấy nó giống na ná cái film này, lại hơi giống giống cái film kia. Rồi bạn sẽ đoán trước kết cục của film, giống như mấy film tình cảm hài lãng mạn thường thấy.

2. Nãy giờ tui nói giống như tui chê nhưng mà ko phải vậy đâu. Cái đó chỉ là cảm giác của tui khi xem film thôi. Nhưng giống như mấy film tình cảm hài lãng mạn, khi xem film bạn đừng bao giờ hỏi "film kết thúc ra sao?" mà hãy hỏi "nó đã diễn ra như thế nào?". Và theo tui nhận thấy thì nội dung truyền tải của film này cũng bình thường nhưng ko thừa tí nào.


3. Kung Fu thì có nhiều cách để học, và cách của Jackie Chang thì rất thú vị. Cởi áo, thả xuống đất, nhặt lên, treo vào, lấy xuống, mặc vào. Ban đầu tui xem cái kiểu này là tui biết thế nào nó cũng ra cái võ gì đó, và đúng là ra thật và rất là hay. Tui xem là tui khoái rồi. Mà thật ra thì cứ film gì của Jackie Chang đóng và đánh võ là tui khoái.
Cái hay của thế võ này là Jackie Chang, từ đây tui gọi tên trong film cho dễ, ông Han đã tận dụng cái thói quen xấu của Dre là hay quẳng áo xuống đất khi về nhà để dạy Dre về võ công và dạy về đạo đức của thằng nhóc nữa. Một phong cách rất là Jackie Chang.


4. Nói về diễn viên thì Jackie Chang là quá nổi tiếng rồi. Một số người thích JC, một số ko, nhưng phải công nhận là JC có cách diễn rất hay, hài hước và võ công thì quá đỉnh.
Còn về Jaden thì tui biết nhóc tì này từ hồi xem clip "Just The Two Of Us", một bài hát về tình cha con rất hay, do Will Smith [ba của nhóc này] hát. Tui là tui mê ông Will Smith này lắm à. Cái film nổi nhất của WS là "The Independent Day", tiếp theo là "Men In Black" phần 1 và 2, rồi nhiều nhiều film nữa. Nhưng tui thích nhất là "Hitch", một bộ film tình cảm hài lãng mạn mà WS vào vai một tay, trong film người ta gọi là "bác sĩ", một tay "hướng dẫn các chàng trai tán gái". Đóng cặp với WS trong film này là Eva Mendes... à tui lạc đề mất rồi.

5. Xem mấy diễn viên nước ngoài đóng, tui thấy tội nghiệp cho mấy diễn viên mới trong film Việt Nam. Tui thì ko đủ trình độ và tư cách để phê bình, tui chỉ nói lên cảm giác của mình khi xem film bộ của Việt Nam thôi. Mấy diễn viên mới bây giờ diễn hời hợt, vô cảm, chả có một tí gì là cảm xúc cả. Cái làm tui khó chịu nhất cách cười của các diễn viên. Cô A trong film này cười "hì hì" y chang cô cảnh sát B trong film kia. Giọng của cô gái Tây Nguyên nói tiếng Việt như cái cô người Hàn Quốc sang Việt Nam... Tui xem mấy cảnh đau khổ, khóc lóc của mấy người này mà tui cảm thấy gì đó đồng cảm là tui chết liền. Chẳng bù với đoạn tui xem ông Han đập chiếc xe hơi, rồi tâm sự với nhóc Dre, rồi ngồi khóc, tui cũng cảm thấy gì đó tội tội cho ổng.

Nói tóm lại là "The Karate Kid" [2010] là một film vừa đủ để xem. Không dở, không xuất sắc nhưng xem được.

Thursday, August 26, 2010

Một chút Hà Nội


Mới đây mà đã hết tháng 8. Tui chợt nhận ra là tui chưa viết một bài nào về Hà Nội trong năm nay. Thôi thì phải nhanh nhanh, không khéo hết mùa Thu mất.

1. Nếu theo đúng chu kỳ 2 năm thì đáng lẽ năm nay tui lại ra thăm Hà Nội nhưng tui thất hẹn mất rồi.
Tui muốn gặp lại L và L [số tui toàn quen mấy người tên L], để lại cùng đi một vòng ĐHBK rồi sang công viên Thống Nhất, ngồi uống nước dừa ngay bụi cây cho muỗi đốt.
Tui muốn gặp lại "Ấy", người rất tâm đầu ý hợp với mình ở cái khoản Rock. Tui vẫn tiếc là khi gặp "Ấy" lần đầu, tui chả nói câu nào với cô, mãi đến khi về Sài Gòn mới phát hiện ra hai đứa cũng có kha khá điểm chung.
Tui muốn đến nhà cô T, lại ngồi ăn bữa cơm với gia đình cô, lại nhận một thùng sấu ngâm mà cô đã làm riêng cho tui, để rồi khi ra sân bay phải đổ hết nước đi vì người ta không cho mang nước lên máy bay.



2. Hình như là tui chưa bao giờ chê Hà Nội. Không phải Hà Nội không có cái để chê, mà có rất nhiều đó chứ, nhưng tui không thích nhìn vào mặt xấu của một điều gì đó tui yêu quý. Tui thiên vị nhưng tui muốn thế, chẳng ai ép buộc được tui. Mỗi người có những cách nghĩ khác nhau về cùng một sự việc, sự vật.

3. Tui thích cảnh vật ở Hà Nội hơn Sài Gòn. Nói thế không phải là tui không thích cảnh vật ở Sài Gòn, bằng chứng là tui thích ra cafe cóc ở công viên 30-04. Nói về cảnh vật thì Sài Gòn thua xa Hà Nội. Hà Nội có một lợi thế lớn là Hồ Gươm. Cảnh đẹp một cánh giản dị. Nếu bạn không phải là một phó nháy chuyên nghiệp thì bạn vẫn chụp được những tấm ảnh vô cùng đẹp ở đây.


4. Tui có thói quen đi bộ. Nó hình thành từ những năm đi học bằng xe bus và đến giờ, tui vẫn hay vào Sài Gòn bằng xe bus. Chính vì thế mà có thể nói tui "vừa đi ít, vừa đi nhiều" khi ở Hà Nội. Tui vẫn nhớ mình từng ngẫu hứng dạo một vòng quanh Hồ Gươm, tất nhiên là một mình. Dừng một chút ở Nhà thờ lớn, đi ngang Nhà hát lớn rồi tượng Lý Thái Tổ, đi về phía chợ Đồng Xuân.
Điều đáng tiếc nhất là tui vẫn chưa khám phá những nơi không-nổi-tiếng của Hà Nội vì không có nhiều thời gian khi ở đây.

Bao giờ mới được ra Hà Nội đây?