Monday, September 20, 2010

Review: Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời [Haruki Murakami]

1. Nhiều người ko thích Haruki Murakami [HM], một số thì lại thích, số khác thì trung gian, và ko ít người "mê" sách của ổng. Tui nằm ở cái nhóm "mê".
Nói tới HM thì đa phần người ta nghĩ tới... sex! Tui thì cũng từng nghĩ vậy nhưng mà về sau này thì tui từ bỏ quan điểm đó rồi. Cái vấn đề sex là vấn đề nhạy cảm, tui cũng chả đủ trình độ để nói và cũng ko dám nói, tui nhát lắm!

2. Nhờ cái sự "ăn ko ngồi rồi" mà tui đọc lại cuốn này. Cảm nhận khác hẳn lần đọc đầu tiên. Mà cũng phải thôi, tui nhớ là tui chẳng cảm nhận được gì ở lần đọc đầu tiên ngoài cái mơ hồ của câu chuyện. Đó cũng là lý do tại sao tui lại chọn cuốn này để đọc trước.

3. Nói trắng ra, Hajime là một thằng cha bất tài, tui nghĩ như thế. Thử nghĩ xem, làm việc gần chục năm ở cái NXB. Ko tương lai, quá khứ thì gần như cô độc và hiện tại là hoàn toàn cô độc. Nếu như ổng ko được ông bố vợ giàu có hỗ trợ thì làm gì ổng thoát ra khỏi cái cảnh đó. Đúng như ổng nói, có nhiều sự việc xảy ra từ những hành động vô cùng nhỏ. Nếu ngày hôm đó ổng mang theo áo mưa thì ổng sẽ ko vào trú mưa và sẽ ko gặp người mà sau này là vợ của ổng. Thế là ổng đổi đời với sự trợ giúp của bố vợ. Tất nhiên là ko thể phủ nhận nỗ lực của ổng.
Tui nghĩ có những khi con người ta bị lọt sâu vào một cái hố, và ko thể tự mình thoát khỏi cái hố đó đến khi có một ai đó đến kéo mình lên. Nhiều người có cách nói hay lắm "Ko! Cuộc đời chúng ta là do chúng ta quyết định. Nếu chúng ta ko tự đứng lên thì còn ai dám giúp chúng ta nữa?!" Nhưng mà thử xem, có khi họ cũng cần ai đó tát một cái cho tỉnh ra.
Ủa, hóa ra Hajime cũng ko bất tài như tui nói. Ủa, hóa ra tui mâu thuẫn chính mình hay sao?

4. Tui nhớ tui đã từng đọc ở đâu đó, hình như "Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi", có nói rằng suy nghĩ con người như sóng radio, nó có thể hút cái người mình nghĩ về phía mình. Tui thấy nó hơi hoang đường, hoặc tui nhớ sai, nhưng mà tui thấy thỉnh thoảng nó khá hợp lý.
Hajime quen Shimamoto-san khi còn học tiểu học. Sau đó vì chuyển nhà mà Hajime ko còn gặp cô nữa. Một thời gian sau, H thấy S trên đường nhưng cứ sợ là ko phải, hóa ra là chính S. Rồi hơn 10 năm trôi qua, S đã đến quán bar của H khi cô thấy H trên bìa 1 tạp chí. Vậy là H đã gặp lại S. Có lẽ H yêu S và S cũng thế, riêng tui thì tui nghĩ họ chỉ là bạn, bạn trên mức "bạn thân" nhưng chưa tới mức "người yêu".
Rõ ràng là H vẫn thường nghĩ đến S và cô xuất hiện thật, như thế có phải suy nghĩ của H đã hút S tới ko? Tui chắc là ko. Nhưng điều đó khá giống với tui. Cách đây 3 năm, tui vô tình gặp 1 người bạn cũ hồi cấp 3 khi đi xe bus. Thế là 2 tháng tiếp theo, tui thường gặp cô bạn này cũng trên xe bus. Rồi tui ko gặp cô nữa. Vậy mà 3 năm sau, tức là cách đây 1 tháng, tui tình cờ gặp lại cô, cũng trên chính cái tuyến xe bus mà tui gặp cô năm đó và đến giờ, thỉnh thoảng tui vẫn gặp cô. Tui cũng chả hiểu tại sao lại thế nữa.

5. Đáng lẽ tui chưa viết review cuốn sách này đâu, vì tui mới đọc nửa cuốn à, nhưng mà hôm nay tui có cảm giác là nên viết. Khi đọc xong, nếu tui cảm giác là nên viết tiếp review thì tui sẽ viết, ko thì thôi. Trong nghệ thuật thì cần phải dựa vào cảm giác. Ủa, hóa ra tui là nghệ sĩ à? Tui thành nghệ sĩ hồi nào vậy ta?

Một đêm đẹp trời...

1 comment:

  1. phần 5 em thấy nó lạc đề roài đó :]]

    nói đúng hơn là "con người phải tự nắm lấy vận mệnh của mình...nhưng ai cũng có lúc yếu đuối cả nên phải mềm mỏng hơn."

    ReplyDelete