
1. Trong số những cuốn sách mà tôi có được cho đến nay thì bộ "Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi" được xem là "anh cả". Tôi rất thích bộ sách đó. Nó nói về việc thay đổi thái độ, cách suy nghĩ... của mình đối với tất cả sự vật, sự việc trong cuộc sống. Một câu chuyện mà tôi cũng rất thích để minh họa cho việc này. Câu chuyện như sau: [truyện được kể theo trí nhớ của tôi]
Có một vị tu sĩ già vừa đi xa trở về. Sức khỏe của ông đã rất yếu nên có nhiều người đến thăm ông. Một vị tu sĩ trẻ tiến lại và hỏi ông: "Thưa Cha, Cha đã đi đâu vậy? Con nghe mọi người nói cha đi từ rất lâu rồi."
Vị tu sĩ già trả lời: "Khi ta còn trẻ như con, ta có một ước mơ là thay đổi thế giới. Thế là ta lên đường để làm việc đó. Sau một thời gian, ta nhận ra rằng điều đó là không thể nên ta quay về nhà để thay đổi cộng đồng trong làng ta. Nhưng việc đó cũng hoàn toàn không khả thi. Rồi ta quyết định thay đổi những người trong gia đình, nhưng vẫn vô phương. Đến bây giờ ta mới nhận ra rằng, ta cần phải thay đổi chính mình nhưng đã quá muộn."
Tôi thì may mắn hơn, tôi biết điều đó khi mình 21 tuổi. Nhưng biết là một chuyện, làm được hay ko lại là chuyện khác. Vì thế, tôi luôn cố gắng từng ngày, "ko có tốt nhất, chỉ có tốt hơn".

2. Lần này tôi có cái mở đề dài dòng khiếp ^^!
Tôi nói đến việc thay đổi suy nghĩ của chính mình vì nhờ nó mà tôi đã xem được bộ film này: "Ngọn gió về đâu?" Nếu như ngày hôm đó, tôi ko vô tình Google ra trang của anh Phanxine thì tôi vẫn còn ác cảm với film Việt. Nhờ đọc những bài viết của anh mà tôi đã dần thay đổi quan điểm về film Việt. Từ chỗ nhìn film Việt đâu là chửi ở đó, thì bây giờ tôi chịu khó ngồi xem. Đã là film thì sẽ có film hay, film dở, ở nước ngoài cũng thế thôi nên việc mà xem được 1 film hay thì đúng là hên xui. Dạo gần đây tui gặp hên nhiều hơn xui, xem film nào là film đó đều có cái hay, đặc biệt là các film ở Yxineff. Từ "Long Ruồi" đến "Khiêu vũ trong công viên", "The man who was there", "Năm điều phạt", "Dưới bóng cây", "Trái tim xanh"... mới đây là "Hotboy nổi loại và cái tựa dài khủng khiếp" [hehe], gần nhất [trưa này] là "Ngọn gió về đâu?"
Khi con người thay đổi thì cả thế giới [xung quanh] cũng thay đổi theo.
Có một vị tu sĩ già vừa đi xa trở về. Sức khỏe của ông đã rất yếu nên có nhiều người đến thăm ông. Một vị tu sĩ trẻ tiến lại và hỏi ông: "Thưa Cha, Cha đã đi đâu vậy? Con nghe mọi người nói cha đi từ rất lâu rồi."
Vị tu sĩ già trả lời: "Khi ta còn trẻ như con, ta có một ước mơ là thay đổi thế giới. Thế là ta lên đường để làm việc đó. Sau một thời gian, ta nhận ra rằng điều đó là không thể nên ta quay về nhà để thay đổi cộng đồng trong làng ta. Nhưng việc đó cũng hoàn toàn không khả thi. Rồi ta quyết định thay đổi những người trong gia đình, nhưng vẫn vô phương. Đến bây giờ ta mới nhận ra rằng, ta cần phải thay đổi chính mình nhưng đã quá muộn."
Tôi thì may mắn hơn, tôi biết điều đó khi mình 21 tuổi. Nhưng biết là một chuyện, làm được hay ko lại là chuyện khác. Vì thế, tôi luôn cố gắng từng ngày, "ko có tốt nhất, chỉ có tốt hơn".

2. Lần này tôi có cái mở đề dài dòng khiếp ^^!
Tôi nói đến việc thay đổi suy nghĩ của chính mình vì nhờ nó mà tôi đã xem được bộ film này: "Ngọn gió về đâu?" Nếu như ngày hôm đó, tôi ko vô tình Google ra trang của anh Phanxine thì tôi vẫn còn ác cảm với film Việt. Nhờ đọc những bài viết của anh mà tôi đã dần thay đổi quan điểm về film Việt. Từ chỗ nhìn film Việt đâu là chửi ở đó, thì bây giờ tôi chịu khó ngồi xem. Đã là film thì sẽ có film hay, film dở, ở nước ngoài cũng thế thôi nên việc mà xem được 1 film hay thì đúng là hên xui. Dạo gần đây tui gặp hên nhiều hơn xui, xem film nào là film đó đều có cái hay, đặc biệt là các film ở Yxineff. Từ "Long Ruồi" đến "Khiêu vũ trong công viên", "The man who was there", "Năm điều phạt", "Dưới bóng cây", "Trái tim xanh"... mới đây là "Hotboy nổi loại và cái tựa dài khủng khiếp" [hehe], gần nhất [trưa này] là "Ngọn gió về đâu?"
Khi con người thay đổi thì cả thế giới [xung quanh] cũng thay đổi theo.

3. "Ngọn gió về đâu?" là một film tài liệu về một "ca sĩ có tuổi mà chưa có tên" [nguyên văn từ lời giới thiệu]. Nhờ bộ film này mà tôi có cái nhìn khác về những nghệ sĩ mà trước đó tui rất là khinh. Ai đời ca sĩ nam gì mà ăn mặt như đồng bóng lên sân khấu, đánh mặt nhìn thấy ghê... đủ thứ lý do để chê. Xem film xong, tôi thấy điều đó cũng có lý, họ phải làm như thế thôi, vì niềm đam mê hay vì kiếm tiền, điều gì cũng được, ít ra thì họ cũng còn mục tiêu để mà phấn đấu. Điều đáng sợ nhất đối với tôi là sống mà ko mục đích.
Có những cảnh trong film khiến tôi bật cười, buồn cười theo đúng nghĩa đen của nó. Một ca sĩ chẳng danh tiếng gì ở đất Sài Gòn này phải theo đoàn đi về những vùng hẻo lánh để hát. Ở nơi đó, học được in ảnh to thật to với chữ "siêu sao ca nhạc" và được treo ngoài rạp. Dân tình thì chẳng biết "siêu sao" đến cỡ nào chứ họ thì chả biết ca sĩ này, nhưng chắc họ cũng nghĩ là ca sĩ này nổi tiếng ở Sài Gòn lắm đây!

Tôi thật sự ko biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào khi xem đến cảnh, anh ca sĩ này lên sân khấu, trước khi hát là màn giới thiệu bán bộ lịch của mình và tặng kèm một đĩa VCD các ca khúc "hot" nhất hiện nay. Tổng trị giá là 189k nhưng anh ta bán với giá 20k (?!) rồi sau đó vì ko có ai mua mà hạ xuống còn 10k (?!). Tôi thật sự ko biết nói gì. Cười ư? Tôi cười ko nổi. Khóc à? Ko phải dạng film mà làm tôi khóc được. Tôi chỉ thấy một sự trớ trêu, nghiệt ngã đã, đang và vẫn xảy ra ở VN.
Vào cuối buổi diễn, anh ca sĩ ngồi nói chuyện với một người dân. Chị ta nói: "Anh như thế này chắc nhiều cô theo lắm đây", "Anh đừng đi tu, đẹp trai có duyên như anh mà đi tu thì uổng lắm"... Tôi thì chả thấy muốn cười khi nghe những câu nói này. Tôi nghĩ chắc anh ca sĩ này buồn lắm.
Có những cảnh trong film khiến tôi bật cười, buồn cười theo đúng nghĩa đen của nó. Một ca sĩ chẳng danh tiếng gì ở đất Sài Gòn này phải theo đoàn đi về những vùng hẻo lánh để hát. Ở nơi đó, học được in ảnh to thật to với chữ "siêu sao ca nhạc" và được treo ngoài rạp. Dân tình thì chẳng biết "siêu sao" đến cỡ nào chứ họ thì chả biết ca sĩ này, nhưng chắc họ cũng nghĩ là ca sĩ này nổi tiếng ở Sài Gòn lắm đây!

Tôi thật sự ko biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào khi xem đến cảnh, anh ca sĩ này lên sân khấu, trước khi hát là màn giới thiệu bán bộ lịch của mình và tặng kèm một đĩa VCD các ca khúc "hot" nhất hiện nay. Tổng trị giá là 189k nhưng anh ta bán với giá 20k (?!) rồi sau đó vì ko có ai mua mà hạ xuống còn 10k (?!). Tôi thật sự ko biết nói gì. Cười ư? Tôi cười ko nổi. Khóc à? Ko phải dạng film mà làm tôi khóc được. Tôi chỉ thấy một sự trớ trêu, nghiệt ngã đã, đang và vẫn xảy ra ở VN.
Vào cuối buổi diễn, anh ca sĩ ngồi nói chuyện với một người dân. Chị ta nói: "Anh như thế này chắc nhiều cô theo lắm đây", "Anh đừng đi tu, đẹp trai có duyên như anh mà đi tu thì uổng lắm"... Tôi thì chả thấy muốn cười khi nghe những câu nói này. Tôi nghĩ chắc anh ca sĩ này buồn lắm.

4. Film thể hiện một niềm tin vào Thiên Chúa một cách sùng kính của anh ca sĩ. Theo phán đoán của tôi thì anh này có lẽ ko phải là người có đạo, hoặc nếu có thì cũng có thời anh ta bỏ bê việc đạo. Nhưng bây giờ anh ta đã quay lại nhà thờ, anh đã tìm được sự bình yên khi vào nhà thờ. Tôi cũng tin vào điều mà anh ta tin nên ít nhiều tôi hiểu được.

5. Tự dưng giờ hết cảm hứng viết nên tôi xin dừng ở đây, càng viết càng dở :)
Xem film tại http://www.yxineff.com/film/ngon-gio-ve-dau-2011/